Ánh mắt của Sùng Niên như đao nhìn Hứa Vô Chu, qua nhiều năm như vậy, hắn một mực đọc sách minh tâm, lấy phong thái quân tử soi sáng mình. Hắn không tu Võ Đạo, chỉ lấy học thức liền thành đại nho.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của hắn, nhưng bây giờ lại bị người chỉ vào cái mũi mắng chỉ biết dùng vũ lực uy hiếp, Văn Đạo là có tiếng không có miếng.
Đây là chà đạp kiêu ngạo của hắn, cho dù tính tình của hắn tốt, giờ phút này trong lồng ngực cũng sinh ra lửa giận mãnh liệt.
- Tắc Hạ Học Cung không thể nhục, hôm nay ngươi không cho một cái công đạo, vậy ta sẽ đích thân lên Quân Thiên Giáo đòi công đạo, hiện tại Quân Thiên Giáo là bồi dưỡng đệ tử như vậy sao?
Sùng Niên quát.
Hứa Vô Chu nói:
- Ngươi muốn lên Quân Thiên Giáo thì lên, ta nghĩ sư môn sẽ không bởi vì ta nói thật mà trừng phạt, ta mắng ngươi rác rưởi, tự nhiên có tư cách mắng.
- Ngươi có tư cách gì?
Sùng Niên lạnh lùng nói.
- Chỉ bằng các ngươi đều có tiếng không có miếng.
Hứa Vô Chu trả lời.
Sùng Niên tức giận mà cười:
- Tốt một câu có tiếng không có miếng, ta cũng muốn biết chúng ta có tiếng không có miếng như thế nào?
- Tắc Hạ Học Cung các ngươi có từng lấy Văn Đạo chinh phục qua người khác sao? Mỗi lần đều là dùng vũ lực uy hiếp người khác mà thôi!
Hứa Vô Chu nói.
- Thánh địa Văn Đạo chỉ dựa vào võ lực, đương nhiên là có tiếng không có miếng. Không phải ta nói, bằng vào tài hoa, ta cảm thấy ở đây bất kỳ người nào cũng có thể thắng qua Thư Si gì kia của Tắc Hạ Học Cung các ngươi, đương nhiên cũng thắng qua bất luận một vị đại nho nào của các ngươi
- Tốt tốt tốt!
Sùng Niên giận quá mà cười.
- Nói như vậy ngươi cũng được?
- Mặc dù ở đây tài hoa của ta kém nhất, nhưng lấy Văn Đạo ép những ngụy quân tử các ngươi lại không có vấn đề.
Hứa Vô Chu không thèm để ý nói.
-...
Mọi người nghe Hứa Vô Chu và Sùng Niên đối chọi gay gắt, bọn hắn đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Lúc này không có người dám mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Sùng Niên và Hứa Vô Chu giao thủ. Lúc này đứng ra nói chuyện cho Sùng Niên tiên sinh, rất có thể sẽ càng chọc giận hắn.
Đương nhiên không ít người trợn mắt nhìn Hứa Vô Chu, Sùng Niên tiên sinh là thần tượng của bọn hắn nha.
Quân Thiên Giáo lại ra chó dại như vậy, ở chỗ này sủa loạn.
Tuyên Vĩ càng nuốt nước miếng, tiểu tử này thật là lời gì cũng dám nói. Tài hoa ép đại nho cũng dám thổi, thật không có điểm mấu chốt.
- Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi ép ta như thế nào.
Sùng Niên tiên sinh cười lạnh nói.
- Ép ngươi? Thật không phải ta kiêu ngạo, cũng không phải ta trang bức. Nhưng ngươi tính là cái thá gì, cần ta toàn lực xuất thủ sao?
Hứa Vô Chu thở dài.
- So với ngươi còn làm mất thân phận của ta.
- Quân Thiên Giáo thật sự là ra nhân tài.
Sùng Niên tiên sinh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận. Hắn may mắn mình chưa từng tu hành, bằng không sợ là nhịn không được một tay chụp chết tiểu tử kia, nhiều năm tĩnh tâm như vậy đổ sông đổ biển.
- Ta có phải nhân tài hay không không biết, nhưng nếu ta đổi lại là ngươi, hiện tại sẽ cút khỏi nơi này, miễn cho ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
Hứa Vô Chu nhắc nhở Sùng Niên tiên sinh.
- Đừng nghĩ lấy lý do chiêu đệ tử dạy hư học sinh.
-...
Không ít người trầm mặc nhìn Hứa Vô Chu, không biết dũng khí của hắn từ đâu tới, chẳng lẽ hắn không rõ ràng, hiện tại mất mặt xấu hổ, cút khỏi nơi đây chính là hắn sao.
- Ngươi cố ý gây chuyện?
Sùng Niên tiên sinh híp mắt, trong mắt lóe lên hàn quang.
- Đến hiện tại mới nhìn ra, cho nên ta nói ngu xuẩn như thế làm sao dạy được người khác.
Hứa Vô Chu thở dài nói.
Dám quang minh chính đại thừa nhận tìm Tắc Hạ Học Cung gây sự, rất nhiều người nhịn không được muốn giơ ngón tay cái lên:
- Ngươi là một người có cốt khí.
Tuyên Vĩ đã chết lặng, nghĩ thầm gia hỏa này thật trâu bò.
- Ngươi đi đi, ta sẽ lên Quân Thiên Giáo đòi công đạo.
Sùng Niên tiên sinh không muốn so đo với tên điên này, chó cắn người chẳng lẽ hắn còn cắn ngược lại sao? Sẽ mất thân phận của hắn.
- Ta nói rồi, văn hội này, không có tư cách ở chỗ này nhất chính là ngươi. Cho nên ngươi chút đi!
Hứa Vô Chu cười híp mắt nhìn Sùng Niên tiên sinh, một đại nho bị đuổi khỏi văn hội, truyền ra thiên hạ hẳn sẽ làm Tắc Hạ Học Cung mất mặt.
- Muốn đuổi ta đi rất đơn giản, Văn Đạo thắng ta là được.
Tắc Hạ Học Cung bị chửi chỉ có Võ Đạo không có Văn Đạo, hắn làm sao có thể nhịn, liền muốn lấy Văn Đạo hung hăng giáo huấn tiểu tử này.
- So Văn Đạo với ngươi, cảm giác mình là đang khi dễ người, làm như vậy quá thất đức.
Hứa Vô Chu cảm thán, hắn nói là thật.
- Vậy ta muốn nhìn ngươi làm sao khi dễ ta.
Sùng Niên đã sắp điên, lời phách lối như vậy, thiên hạ này không ai dám nói. Xem như Tế Tửu, cũng không dám nói Văn Đạo là khi dễ mình.
- Nếu ngươi khăng khăng, ta không thể không so một trận.
Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên nói.
- Chỉ là thắng thua cũng nên cược một ván.
- Ngươi muốn tiền đặt cược gì?
Sùng Niên hỏi Hứa Vô Chu.
- Ta làm người vĩ đại, không muốn nhìn thấy thế nhân nhập hố lửa. Nếu ta thắng ngươi, vậy sau này ngươi đừng có đi khắp thiên hạ chiêu thu đệ tử. Ta thì cố chỉ điểm loại rác rưởi như ngươi một chút, ngươi nhìn thấy ta ở đâu, phải quỳ hành lễ đệ tử, như thế nào?
Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên, nói ra mục đích thực sự của hắn.
Hứa Vô Chu chính là cố ý gây chuyện, vì chính là buồn nôn Tắc Hạ Học Cung, ngày khác hắn đến Tắc Hạ Học Cung, đại nho cao cao tại thượng của bọn hắn quỳ ở trên mặt đất dập đầu hành lễ đệ tử, hình ảnh như vậy khẳng định rất đẹp.
Hứa Vô Chu hi vọng đệ tử Tắc Hạ Học Cung đều nhìn thấy hình ảnh như vậy, ở Lâm An Thành chịu nhục, cũng nên cả vốn lẫn lãi trả lại cho bọn hắn.
- Tốt!
Sùng Niên không có nghĩ tới thất bại, hắn nói:
- Nếu ngươi thua, ta cũng không cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi cắt đầu lưỡi nói năng lỗ mãng kia ra là được.
- Không có vấn đề!
Hứa Vô Chu đáp ứng.
Thấy Hứa Vô Chu thật đáp ứng, đám người hai mặt nhìn nhau. Tiểu tử này là thật muốn chết, so văn với một vị đại nho?
Hắn có ghét bỏ đầu lưỡi của mình, cố ý tìm lý do cắt đi hay không.
Xong! Đầu lưỡi của hắn giữ không được!
Trên đời này, người có thể quỵt nợ ở trước mặt đại nho cực ít, xem như phong chủ của Quân Thiên Giáo cũng không được. Tiểu tử này khẳng định là quen phách lối, quên mình là ai, nghĩ rằng cả thiên hạ đều phải sủng ái hắn.
Tuyên Vĩ lắc đầu, nghĩ thầm gia hỏa này khẳng định không có trải qua xã hội, dẫn đến quái đản như vậy.
- So cái gì?
Hứa Vô Chu hỏi Sùng Niên tiên sinh.
- Nể tình ngươi là tiểu bối, để cho ngươi ra đề mục.
Sùng Niên tiên sinh nói.
- Đừng! Ta sợ đến lúc đó ngươi thua không nhận nợ.
Hứa Vô Chu nói.
- Huống chi so cái gì cũng là ta thắng, còn không bằng biểu hiện phong độ một chút.
-...
Con mẹ nó quá khoa trương.
Hứa Vô Chu nói mỗi một câu đều có loại cảm giác trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, loại bản lãnh này... Tuyên Vĩ chỉ có thể bội phục.
- Tuyên thành chủ, làm phiền ngươi ra đề mục.
Sùng Niên tiên sinh cũng không muốn dính thanh danh khi dễ tiểu bối, hừ một tiếng nói với Tuyên Vĩ.
Thanh danh của Tắc Hạ Học Cung không thể nhục, hắn không thể nhục. Hôm nay hảo hảo giáo huấn tiểu tử này, cắt đầu lưỡi của hắn, lại đến Quân Thiên Giáo, hỏi bọn họ dạy đệ tử như thế nào.
- Không hay lắm đâu.
Tuyên Vĩ làm sao nghĩ đến lửa sẽ đốt lên người hắn, có chút không nguyện ý nói.
- Mong Tuyên thành chủ tùy ý ra đề mục.
Sùng Niên tiên sinh chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tuyên Vĩ nhìn về phía Hứa Vô Chu, nghĩ thầm đầu lưỡi của gia hỏa này bị cắt, đến lúc đó sẽ không trách ta chứ.
- Vậy thì tùy tiện ra đề đi.
Hứa Vô Chu nói.
- Ngươi nhiều nhất chỉ đắc tội một ngụy quân tử mà thôi, sợ cái gì?
-...
Hắn là làm sao luyện được bản lãnh câu câu mắng chửi người như vậy?
Tuyên Vĩ vốn còn có chút không đành lòng, lúc này cũng không nghĩ thêm.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, nhấc lên một bình rượu trên bàn nói:
- Vậy lấy rượu làm đề, tùy tiện làm thơ từ đi. Các ngươi ai tới trước?