Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 101: Chính là gây chuyện

Chương Trước Chương Tiếp

Sùng Niên tiên sinh!

Đại nho của Tắc Hạ Học Cung. Đại nho, ở Tắc Hạ Học Cung trừ Tế Tửu thì địa vị tôn sùng nhất. Xem như Tế Tửu, đối mặt đại nho cũng phải khách khí.

Đại nho, là nhân vật thứ hai của Tắc Hạ Học Cung, bất kỳ một đại nho nào ở Tắc Hạ Học Cung, đều xem như cự đầu một phương.

Đại nho khó ra, xem như Tắc Hạ Học Cung, số lượng đại nho cũng không nhiều, mỗi một người đều tri thức uyên bác, tài hoa hơn người.

Đặc biệt là Sùng Niên tiên sinh, không tu Võ Đạo, chỉ lấy Văn Đạo thành tựu đại nho, đây càng chứng minh học vấn của hắn phi phàm.

Thế gian cực ít có đại nho hành tẩu trên thế gian, Sùng Niên tiên sinh là đại nho thường xuyên xuất hiện ở trước mặt đại chúng nhất.

Thời điểm Hứa Vô Chu và Tuyên Vĩ đi vào văn hội, bốn phía đang thảo luận thi từ ca phú.

Đi theo Tuyên Vĩ, Hứa Vô Chu đến văn hội một đường không trở ngại, trên đường còn có người hành lễ gọi thành chủ.

Hứa Vô Chu sững sờ, nghĩ thầm gia hỏa này lại thật có được một thành trì.

Nhìn thấy Hứa Vô Chu kinh ngạc, Tuyên Vĩ hắc hắc nói:

- Hiện tại ôm đùi còn kịp, miễn cưỡng nhận ngươi làm tiểu đệ.

- Một thành chủ mà thôi, thật cho rằng bao nhiêu ghê gớm, ta cũng không dám nói ra thân phận của bản thân, sợ hù chết ngươi.

Hứa Vô Chu khinh bỉ nói.

- Ngươi đi Quân Thiên Giáo hỏi thăm một chút, Triệu Hạo ta ở Quân Thiên Giáo cũng đi ngang, Tuyên Thành của ngươi tính là gì.

Thật hay giả!

Tuyên Vĩ hoài nghi nhìn Hứa Vô Chu, nhưng bộ dáng của Hứa Vô Chu bễ nghễ miệt thị, rất có khí thế nha.

- Ta có thể gọi ngươi tiểu đệ, là phúc khí của ngươi, về sau ngươi sẽ biết ngươi tạo... a, tích bao nhiêu âm đức mới có vận khí như vậy.

Hứa Vô Chu lấy tay dùng sức vỗ bả vai Tuyên Vĩ, nghĩ thầm mặc kệ thật hay giả, trước tiên hù dọa ngươi lại nói.

Trung tâm văn hội là Sùng Niên tiên sinh, tất cả mọi người vây quanh hắn. Thỉnh thoảng có đệ tử lấy văn chương thơ từ để hắn bình, muốn có được công nhận của hắn mà tiến vào Tắc Hạ Học Cung.

Sùng Niên tiên sinh cùng một đám sĩ tử chuyện trò vui vẻ, kim ngôn xuất liên tục, dẫn tới sĩ tử tiểu thư ở đây tán thưởng liên tục, hưng phấn không thôi.

- Khoe khoang học vấn, như vậy cũng có thể trở thành đại nho. Vậy ta chẳng phải có thể trở thành Thánh Nhân.

Hứa Vô Chu nhìn người Tắc Hạ Học Cung không vừa mắt, vậy đối phương làm thế nào cũng không vừa mắt, nhịn không được giễu cợt nói.

-...

Tuyên Vĩ nhịn không được cách Hứa Vô Chu xa một chút. Gia hỏa này thật không che đậy miệng, nếu bị người nghe được, đây không phải là sẽ bị phun chết.

Xem ra gia hỏa này đúng là đã quen phách lối, bằng không làm sao dám vũ nhục đại nho như vậy.

- Tiên sinh, chúng ta đưa lên nhiều thi từ như vậy, có bài nào để cho ngươi hài lòng không.

Có sĩ tử mở miệng hỏi thăm.

Lời này để tất cả mọi người an tĩnh lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Sùng Niên tiên sinh.

Ai cũng muốn được tán thành, chỉ cần tiến vào Tắc Hạ Học Cung, thì đã thành công bảy thành.

Học sinh ở đây, ai không muốn tiến vào thánh địa vô thượng này?

- Tuyên Thành từ trước đến này là nơi địa linh nhân kiệt, thiên tài xuất hiện lớp lớp. Lần này trong các ngươi, cũng có một ít thi từ văn chương không tệ. Tỉ như bài của Lưu Hoài:

Dạ Biệt Vương Quân

Lúc tơ liễu bay biệt Giang Lăng, lúc hoa sen phát đến Tuyên Thành.

Tình đời đã trục phù vân tán, nỗi buồn ly biệt không theo thủy trường lưu.

Hay bài của Lý Văn:

Nghĩ Hoa Gian

Mi tiêu thụy hoàng.

Xuân ngưng lệ trang.

Ngọc bình thủy noãn vi hương.

Thính phong nhi đả song.

Tranh trần bán trang.

Tiêu ngấn bán phương.

Sầu tâm dục tố thùy dương.

Nại phi hồng chính mang.

Đều xem như thi từ không tệ, nhưng lấy tuổi tác của các ngươi, lại có chút cưỡng ép nói buồn. Thi từ chi đạo, vẫn là ở chỗ chân thực.

Tuổi của các ngươi, ra vẻ u sầu, sẽ thiếu sót một chút hương vị. Nhân sinh, còn cần có chỗ trải qua, mới có thể không dựa vào tưởng tượng mà kéo cảm xúc.

- Cậy già lên mặt!

Hứa Vô Chu khinh thường nói một câu.

Bốn phía đang nghe Sùng Niên tiên sinh phê bình, nên xung quanh an tĩnh. Đột nhiên có người mở miệng, tự nhiên mọi người đều nghe được.

Sùng Niên tiên sinh khẽ nhíu mày, ánh mắt quét về phía Hứa Vô Chu. Hắn còn chưa mở lời, bốn phía đều lòng đầy căm phẫn, nổi giận đứng lên.

- Thằng nhãi ranh từ đâu tới, dám can đảm hồ ngôn loạn ngữ!

- Sùng Niên tiên sinh là nhân vật bậc nào, ngươi có thể chỉ trích sao.

- Hỗn trướng từ đâu tới, lại dám ở chỗ này khẩu xuất cuồng ngôn.

-...

Từng tiếng giận mắng truyền đến, rất nhiều người khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, nộ trừng giống như muốn nuốt Hứa Vô Chu, phảng phất như Hứa Vô Chu mắng là phụ mẫu của bọn hắn.

Tuyên Vĩ rất tự nhiên cách Hứa Vô Chu hai bước, nghĩ thầm chính ngươi tìm đường chết, cũng đừng trách ta không kéo ngươi. Năng lượng của đại nho ngươi không tưởng tượng nổi, ngươi lại dám ở trước mặt nhiều người vũ nhục hắn như vậy.

Nhưng Hứa Vô Chu không nghe những tiếng mắng kia, mà nhìn Sùng Niên nói:

- Mắng ngươi cậy già lên mặt là khách khí. Một câu “vi phú tân từ cường thuyết sầu, lại bị ngươi nói thành phức tạp như vậy. Hơn nữa cái gì gọi là tuổi còn trẻ viết sầu là giả, chẳng lẽ người trẻ tuổi chúng ta không phải người, không có cảm xúc, không có phiền não ưu sầu sao?

Lão gia hỏa, đừng ở chỗ này dạy hư học sinh, còn có các vị, chỗ chết tiệt Tắc Hạ Học Cung này, tuyệt đối đừng vào, bên trong đại đa số đều là giá áo túi cơm, sẽ hố chết các ngươi.

- Lớn mật!

- Cuồng vọng!

- Đánh hắn đi!

-...

Một đám sĩ tử tiểu thư bị chọc giận, quần tình xúc động phẫn nộ, có mấy sĩ tử muốn xông lên bắt Hứa Vô Chu ném ra ngoài.

Sùng Niên tiên sinh khẽ nhíu mày, một câu “vi phú tân từ cường thuyết sầu kia rất có ý cảnh, bất quá thiếu niên này nói xác thực rất khó nghe.

Không chỉ mắng hắn, ngay cả Tắc Hạ Học Cung cũng mắng. Nhiều năm như vậy, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy người như thế.

Hắn cố nén lửa giận trong lòng, nhìn Hứa Vô Chu nói:

- Đàm văn luận đạo thì không sao, nhưng ngươi làm nhục Tắc Hạ Học Cung thì quá mức.

Hứa Vô Chu lại cười:

- Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu một người nói chuyện không dễ nghe, nhưng chỉ nói sự thực, người này có tội không?

- Tự nhiên vô tội!

Sùng Niên nói.

- Đúng nha! Ta chỉ nói sự thực, sao ngươi có thể nói ta vũ nhục Tắc Hạ Học Cung?

Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên nói.

- Chẳng lẽ ngươi muốn bức ta nói ra hoang ngôn Tắc Hạ Học Cung không phải rác rưởi.

Thấy Hứa Vô Chu kiêu căng vũ nhục Tắc Hạ Học Cung như thế, Tuyên Vĩ cũng nhìn ngây người.

Quân Thiên Giáo đến cùng bành trướng đến mức nào, đệ tử trong giáo lại dám chỉ vào mũi một vị đại nho mắng Tắc Hạ Học Cung rác rưởi. Hiện tại Quân Thiên Giáo mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ cảm thấy mình có thể không sợ thánh địa?

Phục! Hắn hoàn toàn phục!

Vốn rất bất mãn khi bị gọi tiểu đệ, hiện tại hắn một chút bất mãn cũng không có. Ngay cả đại nho người ta cũng có thể chỉ vào cái mũi mắng, gọi mình tiểu đệ đó là tôn trọng mình nha.

Những người khác, lúc này lại quên đi lửa giận. Bởi vì Hứa Vô Chu nói quá mức rung động, rung động đến bọn hắn ngay cả giận cũng quên.

Tất cả mọi người nhìn về phía Sùng Niên tiên sinh, xem hắn sẽ xử lý như thế nào.

Lúc này khuôn mặt ôn hòa của Sùng Niên tiên sinh cũng âm trầm xuống. Tắc Hạ Học Cung là thánh địa Văn Đạo, là chỗ thần thánh trong lòng tất cả người đọc sách, bây giờ bị một thiếu niên choai choai nhục mạ, hắn sao có thể chịu đựng.

- Họa từ miệng mà ra.

Sùng Niên tiên sinh nhìn Hứa Vô Chu, lạnh lùng nói.

- Ha ha, lại là chiêu uy hiếp này. Tắc Hạ Học Cung nói cái gì là thánh địa Văn Đạo, nhưng mỗi lần đều dùng vũ lực áp bách người khác. Đây là cái thánh địa Văn Đạo gì, cho nên nói, các ngươi chính là một đám ngụy quân tử. Như vậy... ta mắng các ngươi là một đám rác rưởi, có vấn đề sao?

Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên tiên sinh nói.

Ngươi là người Tắc Hạ Học Cung, còn trông cậy vào ta cho ngươi mặt mũi sao? Ta tới đây, chính là gây chuyện đấy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️