- Hai gia hỏa nghèo kiết xác!
Hứa Vô Chu thấp giọng mắng.
Vơ vét một lượt, tất cả kim loại đều bị nuốt, phát hiện Luân Hồi Bát chỉ nhiều thêm năm giọt chất lỏng màu xanh, nói cách khác chỉ trị giá năm trăm lượng.
Giải quyết xong hai người, xoay người nhảy lên Hổ Sư, thế nhưng lúc này Hổ Sư căn bản không bị khống chế, bắt đầu trở nên cuồng bạo, dữ tợn, nhiều lần trực tiếp cắn xé Hứa Vô Chu, như một còn chó điên. Hứa Vô Chu bị móng vuốt xoạt qua, may mắn hắn phản ứng nhanh, nhưng dù vậy, bộ quần áo cũng bị móng vuốt xé thành mảnh nhỏ.
- Con mẹ nó, không nghe lời liền làm thịt ngươi!
Hứa Vô Chu hung tợn nói.
Hắn lấy thực lực trấn áp, mới miễn cưỡng để nó tiến lên, thế nhưng tốc độ không khác gì hắn đi bộ.
Nhưng cho dù lấy thực lực trấn áp, Hổ Sư vẫn thỉnh thoảng cuồng bạo, dữ tợn công kích hắn.
Hứa Vô Chu đã đi vào thành trì, Hổ Sư càng ngày càng cuồng bạo, hắn có chút nhíu mày. Chẳng lẽ Hổ Sư này cần biện pháp đặc thù mới có thể khống chế sao?
Hắn không có khả năng một mực trấn áp Hổ Sư, nhưng vừa buông ra Hổ Sư bắt đầu cuồng bạo, không biết sẽ tổn thương bao nhiêu người, dù sao đây là một mãnh thú có thể so với Hậu Thiên bát trọng.
Hứa Vô Chu nghĩ nghĩ, nếu không cách nào khống chế, không bằng bán đổi ít tiền. Có lẽ có người biết phương pháp khống chế Hổ Sư.
Chỉ là Hứa Vô Chu bán hồi lâu, vẫn không người hỏi thăm, không ít người như nhìn đồ đần nhìn hắn. Hứa Vô Chu thế mới biết Hổ Sư phải từ nhỏ thuần hóa, cần người từ nhỏ làm bạn nó lớn lên mới có thể khống chế.
- Huynh đệ! Tọa kỵ này căn bản ngồi không được nha. Ai sẽ mua chứ! Ngươi có phải ngốc hay không?
Có người châm chọc Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu nổi giận, trừng người này nói:
- Sao biết không ai mua?
- Ngươi có thể bán ra, ta tính ngươi lợi hại!
Người kia bị Hứa Vô Chu trừng mắt, lúc này cũng khinh bỉ nhìn lại.
- Mẹ nó! Ngươi chờ!
Hứa Vô Chu rất khó chịu, dựa vào cái gì cho rằng mình bán không được, mình liền bán cho hắn xem.
- Ta đợi ngươi bán nha. Nếu ngươi có thể bán, về sau ngươi chính là đại ca của ta.
Người này cũng là gia hỏa tính khí nóng nảy, không khỏi khiêu khích Hứa Vô Chu.
- Đây chính là ngươi nói!
Hứa Vô Chu lườm đối phương một cái, sau đó hô to.
- Thịt Hổ Sư, hiện trường làm thịt Hổ Sư, tươi mới ngon miệng, duy nhất một nhà này bán.
Thiếu niên tranh cãi với Hứa Vô Chu kia nghẹn họng nhìn trân trối, con mẹ nó như vậy cũng được?
Thiếu niên còn nghi hoặc, liền thấy Hứa Vô Chu thật thương lượng giá cả với người, xem như giá thịt bán, thậm chí còn giúp người làm thịt, bán từng miếng từng miếng.
Theo Hứa Vô Chu, nếu không làm tọa kỵ được. Lại không thể để nó tổn thương người, vậy giữ lại làm gì? Còn không bằng đổi ít bạc, tiện nghi liền tiện nghi, bao nhiêu cũng là bạc.
Nhưng thiếu niên kia lại hoài nghi nhân sinh?
Ngươi nói đùa cái gì? Một con Hổ Sư, giá trị ít nhất năm ngàn lượng trở lên. Bây giờ ngươi trực tiếp làm thịt, coi là thịt bán? Cái này có thể bán một trăm lượng không.
Con mẹ nó, bại gia tử từ nơi nào tới?
Nhìn quần áo trên người Hứa Vô Chu, ân, lại là người Quân Thiên Giáo.
Hiện tại đệ tử của Quân Thiên Giáo đều ngưu bức như vậy sao? Tọa kỵ Hổ Sư có thể trực tiếp làm thịt bán? Sư môn trưởng bối có biết hắn ngưu bức như vậy không?
Làm thịt Hổ Sư bán, cơ hồ không cần Hứa Vô Chu rao, rất nhanh đã bị đoạt sạch. Người bình thường, có bao nhiêu người có thể ăn được thịt mãnh thú.
Nhìn Hứa Vô Chu vẻ mặt tươi cười đếm không đến một trăm lượng bạc kia, trong lòng thiếu niên thầm nhủ:
- Con mẹ nó là một kẻ ngốc tham tiền?
Con muỗi nhỏ đi nữa cũng là thịt, dù sao cũng là đồ vật của Quân Thiên Giáo, chẳng lẽ còn đưa nó về sao? Có thể đổi thành bạc, ít hơn nữa cũng là sự tình đáng giá vui vẻ.
- Tiểu đệ! Ngươi tên gì?
Hứa Vô Chu cất bạc vào trong ngực, tay kéo bả vai của thiếu niên kia qua.
- Ngươi kêu ai là tiểu đệ đấy.
Thiếu niên cả giận nói.
- Có biết ta là ai không, ta là Tuyên Vĩ, Tuyên Thành này là của ta. Ta là nam nhân có thành trì, đừng lôi kéo làm quen.
- Ta là nam nhân có được toàn bộ Dự Châu, ta khoe khoang qua sao?
Hứa Vô Chu nghĩ thầm ai không biết thổi, thuận miệng nói.
- Nếu không phải nể tình vừa rồi ngươi muốn nhận ta làm đại ca, ta cần ngươi làm tiểu đệ sao? Làm người phải tự biết mình.
Có được toàn bộ Dự Châu, Tuyên Vĩ khẳng định không tin, nhưng thắn hấy Hứa Vô Chu làm thịt Hổ Sư bán là thật. Tuyên Vĩ cảm thấy gia hỏa này ở Quân Thiên Giáo khẳng định cũng là nhân vật có thân phận.
Nghĩ như vậy, ngược cảm thấy người này đủ thân phận xưng huynh gọi đệ với mình.
- Ngươi là người của vị phong chủ nào trong Quân Thiên Giáo?
Tuyên Vĩ hỏi.
Hứa Vô Chu sững sờ, lúc này mới nghĩ đến mình bởi vì quần áo bị Hổ Sư xé rách, từ trong hành lý của Triệu Hạo lấy một bộ quần áo mặc.
- Ta gọi Triệu Hạo!
Hứa Vô Chu trả lời.
- Triệu Hạo?
Tuyên Vĩ nghi hoặc, trong các cự đầu của Quân Thiên Giáo, có họ Triệu sao?
- Ai nha, tiểu đệ, nghe nói ngươi muốn đi Đạo Tông, không biết có thể kết bạn đi không.
Hứa Vô Chu nghĩ thầm chính là ngươi, nhiệm vụ dẫn ta đi Đạo Tông rơi vào trên người ngươi.
Tuyên Vĩ mờ mịt, ta nói sẽ đi Đạo Tông lúc nào?
Sau đó vội vàng la lên:
- Ta không phải tiểu đệ của ngươi, cảnh cáo ngươi, ngươi đừng gọi ta tiểu đệ, bằng không ta không khách khí.
- Được rồi! Ta đã biết, ta sẽ không kêu nữa. Tiểu đệ!
Hứa Vô Chu nói.
-...
Tuyên Vĩ không thèm để ý Hứa Vô Chu, quay người rời đi. Quản hắn ở Quân Thiên Giáo có lai lịch gì, dù sao hắn cũng chỉ ở Tuyên Thành tiêu dao khoái hoạt.
Nhưng thấy Hứa Vô Chu đi theo, Tuyên Vĩ quát:
- Ta muốn đi tham gia đại nho văn hội của Tắc Hạ Học Cung, ngươi đi theo ta làm gì?
Hứa Vô Chu hơi híp mắt, Tắc Hạ Học Cung? Bọn hắn cũng có người ở chỗ này?
- Cái văn hội gì?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Tuyên Thành cũng là chỗ địa linh nhân kiệt, mỗi qua mấy năm sẽ có đại nho đến tuyển nhận đệ tử. Lần này đương nhiên cũng là mượn văn hội đến chiêu thu đệ tử. Bất quá lần này quy cách cao đến khó có thể tưởng tượng, thế mà điều động một vị đại nho đến.
Tuyên Vĩ cũng khá bất ngờ.
Hứa Vô Chu trầm mặc nói:
- Vị đại nho này thực lực thế nào?
Tuyên Vĩ nói:
- Học vấn vô song, chưa từng tu hành!
Lời này để Hứa Vô Chu mừng rỡ, nghĩ thầm thực lực chẳng ra sao cả. Vậy khẳng định không nhận ra mình.
- Địa phương rách nát kia của Tắc Hạ Học Cung, cũng không cảm thấy ngại dạy hư học sinh?
Cảm nhận của Hứa Vô Chu về Tắc Hạ Học Cung là cực kém.
Tuyên Vĩ sững sờ, còn chưa gặp qua người dám mắng Tắc Hạ Học Cung. Hiện tại Quân Thiên Giáo bành trướng đến loại trình độ này sao? Mình có nên nhận thức lại Quân Thiên Giáo một lần nữa hay không.
- Đi! Đi xem đại nho kia học vấn vô song như thế nào? Ta cảm thấy chỉ có tiếng không có miếng!
Hứa Vô Chu thầm nghĩ, Tắc Hạ Học Cung chết tiệt này, có thể buồn nôn ngươi một lần, ta liền buồn nôn ngươi một lần, bằng không thật coi mình là lãnh tụ Văn Đạo sao.
Hôm nay trước hung hăng đánh mặt đại nho của các ngươi, để cho các ngươi về sau làm người khiêm tốn một chút.
Gây sự, mình chưa bao giờ thua người khác!
Ngươi để cho ta khó chịu, ta phải để cho cả nhà ngươi khó chịu.