“Thần còn sống?” Hứa Thâm không khỏi nhìn thoáng qua kia tượng thần, chợt truyền âm nói với Nguyên Chủ: “Chẳng lẽ thứ này không phải sao?”
Nguyên Chủ nhìn dáng vẻ lén lút nói chuyện của Hứa Thâm, cũng cảm thấy buồn cười, rồi truyền âm đáp lại: “Phải, cũng là không phải, nói chính xác hơn, nó là một luồng tàn niệm. Mà kể cả khi nó thực sự còn sống thì theo tôi phỏng đoán bản thể của nó cũng không ở trong này, mà ở nơi khác.”
Đến đây, coi như Hứa Thâm đã hiểu được đại khái rồi, nghĩa là trên thế gian này thực sự có Thần, còn không chỉ một vị.
“Anh vừa nói sau khi anh rời khỏi đây, điều đầu tiên muốn làm là diệt trừ Mặc gia, nhưng có vẻ như phải có năng lực của Bán Thần mới có thể rời khỏi khu Mộ Thần Binh này. Chẳng lẽ anh đã đạt tới trình độ đó rồi?” Hứa Thâm tiếp tục dò hỏi.
Nguyên Chủ nhìn ra ý tưởng của Hứa Thâm, nhưng cũng có vẻ rất thoải mái cười cười: “Chỉ cần tinh thần lực dị biến là được, cậu có muốn học không? Tôi dạy cho cậu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây