“Thần Huyết? Ông muốn nói là có Thần tồn tại?” Hứa Thâm nhìn về phía lão giả.
Lão giả liếc Hứa Thâm một cái, nói: “Cậu đặt câu hỏi với tôi, nhưng ngay cả một câu lão tiên sinh cũng không chịu gọi, cậu cho rằng tôi sẽ trả lời cậu sao?”
Hứa Thâm khẽ nheo mắt, nói: “Chúng ta đều là quân vương, có cần thiết phải như vậy hay không?”
“Đều là quân vương thì làm sao? Quân vương cũng phân chia cao thấp. Ví dụ như Linh Chủ đại nhân bên kia, ngài cũng là quân vương, nhưng cậu có thể đánh đồng bản thân với Linh Chủ đại nhân hay không?” Lão giả ăn mày tỏ vẻ khinh thường nói: “Hơn nữa, đừng nói là Linh Chủ đại nhân, kể cả tôi, chỉ cần nguyện ý, cũng có thể thuấn sát hai người các cậu, chẳng qua vừa gặp được hai người tuổi trẻ, lại thêm ở nơi này thật sự nhàm chán, tôi mới lưu mạng nhỏ cho hai người đấy thôi.”
Đôi mắt Tinh Quân khẽ động, bước chân không khỏi tiến lại gần lão giả bên kia: “Lão tiên sinh, ông đừng so đo với cậu ta, tính tình của cậu ta chính là như thế. Ông vừa nói bản thân đang bị vây khốn ở chỗ này, như vậy chúng ta cần phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài chứ? Linh Chủ đại nhân cũng bị vây khốn ở nơi này sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây