Tinh Quân sửng sốt, không nhịn được nói với Hứa Thâm: “Nghe nói Giáo hoàng Nguyệt Quang kia là một nhân vật nguy hiểm, tuy không phải quân chủ, nhưng lại tương đối đáng sợ. Giáo hội Nguyệt Quang này đã tồn tại từ rất lâu rồi. Mà chưa hết, tôi còn nghe nói, dường như có một đoạn thần thoại cổ xưa đồn rằng trong giáo hội này có Thần Chích tọa trấn, và kể cả bảy đại gia tộc cũng không dám trêu chọc vào bọn họ đâu, hay là chúng ta...”
“Có Thần Chích tọa trấn?” Hứa Thâm nhìn về phía Tinh Quân, mở miệng hỏi: “Anh cảm thấy trên thế gian này có Thần?”
Tinh Quân khẽ há miệng, rồi lắc đầu nói: “Tôi chưa nhìn thấy, nhưng theo suy nghĩ của tôi, có lẽ chuyện này là sự thực.”
“Nếu thực sự có Thần, thì Thần này đứng ở bên kia, làm sao có thể dung túng cho khư đến đồ sát nhân loại?” Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Tinh Quân cười khổ: “Có lẽ Thần không hề có tình cảm, cho nên bọn họ không thèm để ý tới chúng sinh bị tàn sát. Và Thần Chích chỉ là một danh từ mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây