Ngụy Thế Minh nghe được động tĩnh bên ngoài, thân thể đang căng thẳng của ông cũng thoáng thả lỏng ra một chút, lập tức nói: “Cậu không cảm thấy các người hơi quá đáng hay sao?”
“Không cảm thấy.” Hứa Thâm lắc đầu.
Ngụy Thế Minh nghẹn họng, đối phương trả lời chân thành như vậy, làm trong nhất thời, đúng là ông ấy cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Chúng tôi đã đàm phán hợp tác với hội Hải Đường Huynh Đệ, lúc trước giải trừ hợp tác với mọi người, cũng là bất đắc dĩ, đãi ngộ bên phía hội Hải Đường Huynh Đệ càng tốt hơn. Chim khôn chọn cành mà đậu, hẳn là Hứa tiên sinh có thể hiểu được điều này.” Ngụy Thế Minh nhẹ giọng nói nhỏ, nhưng lại mang theo một loại khí thế uy nghiêm.
“Ý anh là điều kiện của chúng tôi không đủ tốt?” Sắc mặt Hứa Thâm trầm xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây