Hứa Thâm quan sát thấy trong mắt gã không hề có sự khiêu khích, chỉ có hứng thú nồng nhiệt…
Hàn Bằng Phi bất đắc dĩ nói: “Hứa Thâm đừng hiểu lầm, cậu ta vốn là loại người vậy đó, khi không có việc gì liền thích tìm người giao lưu, nếu không có người nói chuyện với mình, sẽ chạy đi tìm khư chơi. Không có ác ý gì đâu.”
Hứa Thâm gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, rồi quay sang khách khí nói với Lâm Hiểu: “Nếu có cơ hội, cũng có thể thử một phen.”
“Vậy coi như cậu đồng ý rồi đấy.” Đôi mắt Lâm Hiểu phát sáng.
Hứa Thâm nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của thanh niên nọ, đột nhiên lại có cảm giác… có vẻ như bản thân nên dứt khoát từ chối sẽ tốt hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây