“Thú vị.” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng thanh nhã vang lên.
Ánh mắt mọi người trong phòng đều run rẩy một cái, cả đám đồng loạt nhìn về phía bóng dáng tôn quý đang tựa người trên nhuyễn tháp màu bạc kia.
(Nhuyễn tháp: là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo. nó bằng gỗ, dài, hình chữ nhật đủ cho một người nằm.)
Tỷ thí đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Nghĩ Hậu mở miệng sau khi chiến đấu kết thúc.
“Sợi khư này là do ngươi tự mình nghĩ ra sao?” Ánh mắt trong suốt, lạnh nhạt của Nghĩ Hậu thoáng nhìn về phía Hứa Thâm, nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác giống như bản thân đang bị nhìn chăm chú, thậm chí còn giống như cả thế giới chung quanh và căn phòng đều biến mất, trước mắt hắn chỉ còn lại duy nhất một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đang nhìn từ trên cao xuống mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây