“Nhưng loại phong tỏa này kéo dài không được bao lâu, dù sao Mặc gia làm chuyện như vậy, cũng phải chịu một chút áp lực, lâu dài, ai chịu nổi?” Trần Thanh Vân tỏ vẻ không quan tâm, chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến bang Bạch Trú, bọn họ còn có con đường nội thành.
“Anh có nghĩ tới chuyện phát triển sản nghiệp trong bang chúng ta ra ngoài, hoặc là nâng cấp sản nghiệp hay không?” Hứa Thâm dò hỏi.
Đôi mắt Trần Thanh Vân khẽ động. Gã lập tức hiểu được đây mới là mục đích chân chính để Hứa Thâm đến nơi này tìm gã: “Đương nhiên là tôi đã nghĩ tới chuyện phát triển ra ngoài, nhưng khu Vô Miên là nền tảng của chúng ta, các khu khác đều có thế lực khác chiếm cứ cả rồi, rắc rối phức tạp, muốn thông đường có chút gian nan, cần phải chậm rãi mở.”
“Chỉ có nâng cấp sản nghiệp còn khá khả thi. Tôi cũng nghĩ tới chuyện này rồi. Ví dụ như lũng đoạn ngành giáo dục, thâu tóm các trường học vào tay, bắt đầu từ mua trại trẻ mồ côi, hoặc xây dựng riêng, sau đó móc nối với hội Hỗ Trợ Công Vụ bên trên, chúng ta huấn luyện vụ dân, giới thiệu công việc cho họ, chia sẻ tiền lương, vụ dân lấy ba, chúng ta lấy bốn, hội Hỗ Trợ Công Vụ lấy ba…”
Trần Thanh Vân có chút hưng phấn khi nhắc đến kế hoạch chi tiết của mình. Gã cũng không ngại nói chuyện này với Hứa Thâm. Suy cho cùng, ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng, thực sự muốn triển khai những ý tưởng này ra lại có chút gian nan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây