Hứa Thâm quan sát khuôn mặt với cảm xúc đột nhiên trở nên mãnh liệt của gã, nụ cười trên mặt thoáng thu lại, hắn chỉ mỉm cười nói: “Đừng nóng giận, có một số việc cứ quen dần là được. Tôi tin anh muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi sẽ không nhớ phần ân tình này, cho nên, thời gian lâu như vậy, anh vốn là đại thủ lĩnh, có thay tôi tra ra ai là kẻ phản bội tôi hay không?”
“Tôi cũng không cần cậu phải ghi nhớ phần ân tình này. Nếu cậu đã nói tôi không giúp được cậu, vậy cậu trở về như thế nào, dựa vào ba tấc lưỡi không nát (chỉ người giỏi ăn nói) của cậu sao?” Mộc Vương cười lạnh nói.
“Tự nhiên là có đường ra khác. . .” Hứa Thâm thấp giọng cười cười, nói: “Nếu anh muốn đi kiểm chứng, chỉ cần đến hỏi người anh thỉnh cầu, xem đối phương có hỗ trợ hay không là biết.”
Đường ra khác? Đôi mắt Mộc Vương khẽ nheo lại một chút. Gã cảm nhận được Hứa Thâm hoàn toàn không nói dối, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ đoán ra, có lẽ vị đại nhân mà mình nhờ kia, thật sự không coi lời nói của gã ra gì.
Dù sao người bị bắt đi cũng chỉ là một thống lĩnh nhỏ của thành Để mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây