“Vì sao lại là đắc tội, mà không phải trợ giúp?” Ánh mắt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, hắn thong thả mở miệng nói: “Chẳng lẽ việc tôi vừa làm không phải thay người trong hội quét dọn cá tạp, giảm bớt rác rưởi hay sao? Có vẻ như anh nên cảm tạ tôi mới đúng. Sau này, chuyện bọn họ có thể làm, tôi đều xử lý tất cả, địa bàn của bọn họ sẽ thuộc về tôi, tiền lời của hội Truy Quang sẽ không thay đổi, thứ cống hiến cho nội thành, cũng không giảm bớt, một khi đã như vậy, chúng ta cần nhiều người rảnh rỗi như vậy để làm gì? Mỗi lần họp hành, anh nghe mấy con cá tạp này nhiều lời vô nghĩa như vậy, không chán tai sao?”
“Về phần nội thành...” Nói đến đây, ánh mắt Hứa Thâm lập tức trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chăm chú vào đối phương: “Lúc trước tôi bị mang đi điều tra, bởi vì từng hãm hại giết chết người của giáo hội Nguyệt Quang. Đó là người nội thành, bọn họ mới ra mặt tính sổ, nhưng những kẻ này... Cũng xứng để giáo hội Nguyệt Quang ra mặt xử lý sao?”
Mộc Vương nghe được những lời nói của Hứa Thâm, sắc mặt khẽ biến, nhưng gã biết, đúng là người nội thành bên kia sẽ hoàn toàn không thèm để ý tới những chuyện Hứa Thâm đã làm.
Thống lĩnh trong hội ở thành Để chết thì cứ chết, bọn họ đều là người được mời chào từ thành Để, có chết cũng chẳng có gì quan trọng, nếu gã báo cáo lên trên, ngược lại sẽ bị đại nhân vật nội thành truy cứu trách nhiệm là gã không biết cách quản lý.
Thậm chí bọn họ còn cho rằng, chỉ một chút chuyện như vậy gã cũng báo cáo lên trên, là bản thân gã vô dụng, không có tài cán gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây