Tô Sương hơi hơi há miệng, tựa như muốn nói một câu an ủi lại nói không nên lời.
Tuy tình huống của cô khác Chu Dã, nhưng với Dung Dung, hai người lại hoàn toàn giống nhau.
Cô hiểu, một khi mình đến nội thành, gần như sẽ không trở về nữa.
“Dung Dung cần phải ngoan ngoãn, nghe lời nha...” Tô Sương ôm cô bé, nhẹ giọng an ủi.
Tô Sương nhẹ nhàng an ủi, thậm chí còn nói dối Dung Dung một hồi, sau đó mới liếc mắt nhìn Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu, hết thảy mọi lời muốn nói đều ở trong ánh mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây