Ánh mắt Mặc Thanh Hạo trở nên lạnh nhạt, nói: “Chờ sau khi vào phế tích Hắc Ám, mấy người có thể cút đi, chỉ cần đừng làm tôi chướng mắt, tôi cũng lười chú ý đến. Nhưng trước đó, mấy người ngoan ngoãn dò đường cho tôi, đừng có mơ tưởng đến mấy cái xác này. Bằng không mấy người cho rằng, vì sao mấy người lại có tư cách bước vào động khư này? Mấy người tưởng rằng mình đạt được tư cách này nhờ khoản tiền và chút lễ vật nho nhỏ ấy ư?”
Mọi người nghe được lời này, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được, hóa ra trong trò chơi săn giết này, vai trò của bọn họ chỉ là những con chó săn do các đại nhân vật trong nội thành dắt tới.
Nhưng… tổ chức sau lưng bọn họ lại phải cúi đầu khom lưng, chủ động nịnh bợ nhét tiền, còn trả giá không ít, mới tranh thủ được cơ hội này… Cơ hội làm chó dò đường.
Sắc mặt Sở Bạch trở nên âm trầm, gã nghĩ lại những lời Liễu cục từng dặn dò riêng với mình trước khi tiến vào nơi đây… Tới cuối cùng, gã đành phải nhịn xuống nỗi phẫn nộ trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây