Bọn họ nhìn thấy Mỹ Nhã bị thương, lập tức tiến lên. Liễu Tích Xuyên ôm lấy Mỹ Nhã, lại nhanh chóng lấy ra thuốc tùy thân cầm máu băng bó cho cô, cũng thuận tiện khoét đi phần máu thịt bị cổ thi gặm cắn bị thương, tránh cho vi khuẩn khuếch tán, lây nhiễm.
Trong cơ thể những con cổ thi này đều có vi khuẩn từ xa xưa, chúng sẽ phá hư hệ thống miễn dịch, tuy không khiến người bị lây nhiễm biến thành đồng loại của chúng, nhưng sẽ làm các mô trong cơ thể hoại tử.
Trong khi Liễu Tích Xuyên xử lý miệng vết thương, Mỹ Nhã cũng thức tỉnh, cô có chút sốt cao, ánh mắt mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn Liễu Tích Xuyên một cái, sau đó nhanh chóng khép lại.
“Chịu khó nghỉ ngơi đi.” Trong ánh mắt Liễu Tích Xuyên xuất hiện chút dịu dàng hiếm thấy.
Chờ cho Mỹ Nhã mơ màng ngủ, Liễu Tích Xuyên lại nhìn về phía Mục Tuyết và Hứa Thâm, thấy thương tích trên người bọn họ khá nhẹ, mới nói: “Lần này vất vả cho mọi người rồi, suýt chút nữa đã gặp chuyện không may.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây