“Có việc cầu người là chuyện tốt.” Liễu Tích Xuyên tỏ vẻ không quan tâm: “Bằng không chúng ta quản lý cậu ấy kiểu gì? Cô xem đám người trong nội thành ấy, người khác không có nhu cầu, bọn họ cũng muốn thay người ta sáng tạo nhu cầu. Nếu cô không thiếu vật chất, bọn họ sẽ sáng tạo nhu cầu tinh thần cho cô, lôi kéo cô theo đuổi đồ cổ, nghệ thuật, vinh dự… vân vân, làm cho cô hao phí cả tâm lực lẫn tài lực vào mấy thứ chẳng hề có chút ý nghĩa nào ấy, thậm chí còn dụ dỗ cô theo đuổi cái gọi là tiếng thơm còn lưu lại sau khi bản thân đã chết cả trăm năm rồi. Nếu cô không cần những thứ đó? Vậy chắc chắn là cô thiếu tiền rồi, mà chuyện này lại càng đơn giản, chỉ một căn nhà thôi, cũng để cho cô bôn ba cả đời.”
Lý Mỹ Na có chút không thể tiếp nhận: “Nếu tôi có tiền, tôi sẽ không theo đuổi mấy thứ đồ chơi không thực tế kia đâu. Là một người bình thường, chỉ cần tận tình hưởng thụ là được.”
“Vậy cô sẽ nguy hiểm rồi...” Liễu Tích Xuyên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chợt xoay chuyển đề tài trở về, hỏi: “Nội thành bên kia có tin tức gì không?”
“Cục trưởng, anh thực sự tính toán nhúng tay vào chuyện này?”
Lý Mỹ Na thầm giật mình, không nghĩ tới con cáo già xưa nay vốn cực kỳ thận trọng, lại thực sự muốn hạ vốn gốc trên người cậu thiếu niên kia: “Căn cứ theo tin tức điều tra được, tiểu đội chết thảm này lệ thuộc trực tiếp vào giáo hội Nguyệt Quang tại nội thành. Bọn họ không phải dễ chọc đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây