“Đừng đừng, Hứa lão đệ, chú đừng vội.” Hoàng Hạo vỗ bả vai Hứa Thâm, cười ha hả nói: “Tuy chúng tôi rời khỏi danh sách bảo vệ, nhưng sẽ không bạc đãi Hứa lão đệ. Cậu nhậm chức ở nơi này, chúng tôi cũng làm ăn ở nơi này, bất cứ khi nào cậu tới chỗ đám người chúng tôi mua sắm, đều được hưởng miễn phí! Hơn nữa tuyệt đối là phục vụ tốt nhất.”
“Chưa hết, tuy chúng tôi không chi được khoản phí bảo hộ kia, nhưng quan hệ giữa đám người chúng tôi và Hứa lão đệ thân thiết như vậy, đương nhiên hàng tháng đều sẽ có một khoản tiền lì xì không nhỏ cho cậu.”
“Tiền lì xì?” Hứa Thâm hỏi: “Bao nhiêu?”
“Xem Hứa lão đệ này, quả nhiên là người trực tiếp, chuyện gì cũng muốn cụ thể.” Hoàng Hạo chỉ vào Hứa Thâm rồi nở nụ cười với những người khác, sau đó chợt nắm tay Hứa Thâm nói: “Yên tâm, tuy không được nhiều như phí bảo hộ, nhưng tuyệt đối đủ cho Hứa lão đệ chi tiêu.”
Hứa Thâm nhìn chung quanh đều là những khuôn mặt tươi cười và ánh mắt nhiệt tình, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bữa cơm này không đúng, nhưng thoạt trông những ánh mắt đầy thân thiết trước mặt, hắn lại không biết bản thân có nên nói những lời phá hư không khí hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây