“Hiện giờ cậu còn cảm thấy thả một con khư đến bên cạnh người như vậy, là tội ác sao? Nếu ông ta đã có tiền, vì sao chúng ta không kiếm tiền từ đối phương? Chúng ta không hãm hại người nghèo là được rồi?” Đại Lỵ Lỵ nói.
Hứa Thâm hơi hơi im lặng, cuối cùng mới lắc đầu nói: “Nhưng chung quy lại, thả khư chính là hại người, lương tâm của tôi khó mà bình yên được.”
Quá ngây thơ rồi. . . Đại Lỵ Lỵ âm thầm lắc đầu, nói: “Đây là lần đầu cậu thả khư, cậu còn chưa biết, để tôi nói cậu nghe, thù lao thả khư gấp ba lần trảm khư. Đương nhiên cậu lo lắng cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự không muốn, coi như xong, trong hội cũng sẽ không miễn cưỡng cậu.”
“Gấp ba? Vậy để tôi thử xem.” Hứa Thâm lập tức nói.
“. . .”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây