“Chúng ta là cục Khư Bí, đừng quên sứ mệnh của chúng ta!” Ánh mắt Liễu Tích Xuyên lạnh như băng, nói: “Trảm khư là chức trách đầu tiên của chúng ta, tiếp theo mới là những chuyện khác. Nếu nhân thủ không đủ, mấy người tự mình lên chiến trường đi. Nếu bản thân các người không dùng nổi kiếm nữa, thì hãy tới hậu cần phụ trách chỉ huy tiếp viện. Thật sự tới thời điểm quá thiếu người, cả tôi cũng sẽ ra tay, cục Khư Bí không nuôi đám người ăn không ngồi rồi!”
Mọi người đều im lặng, không phát ra âm thanh.
“Tan họp đi!” Liễu Tích Xuyên phất tay, tựa như có chút mệt mỏi.
Mọi người lục tục đứng dậy nói lời từ biệt.
Nhưng trong phòng họp vẫn còn một hai người ngồi yên chưa động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây