Hứa Thâm nhíu mày nói: “Nếu thứ đó thực sự tiện lợi và nhanh gọn như vậy, có thể mang đến chỗ tốt cho con người, nhưng không gây ra bất cứ tác hại nào, thì trong vòng mấy trăm năm qua, khẳng định sẽ có người hiểu được và tiếp nhận nó chứ?”
Thần phụ gật đầu: “Cậu nói rất đúng, nhưng tiếc nuối chính là, hội nghị không quan tâm đến những chuyện này, mà những cao tộc kia lại bài xích chúng. Có lẽ bọn họ cho rằng số lượng vụ dân càng nhiều, thế giới càng ổn định, ít nhất là bọn họ sẽ được hưởng thụ những thứ càng tốt hơn.”
Ông ta đùa cợt nói: “Phải chờ đến khi bản thân tôi được ngồi trên địa vị cao rồi, trong lòng mới biết được suy nghĩ của những người này. Nói đơn giản là, có vài người không phải không hiểu được nỗi khổ của người khác, chẳng qua hắn lại cần người khác phải cay đắng như vậy, thì bản thân hắn mới nếm được ngọt bùi. Suy cho cùng, bánh ngọt cũng có hạn. Bọn họ có thể khai hoá cho người khác, nhưng sẽ không hoàn toàn khai hoá cho đối phương, bọn họ có thể mở mắt cho người khác, nhưng sẽ không chỉ dạy cho đối phương… Nói cách khác, bọn họ chịu bồi dưỡng, chịu giáo dục người khác đến một trình độ nhất định nào đó, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là để bản thân sử dụng thuận tay thôi...”
Hứa Thâm khẽ im lặng, chính hắn cũng là người ngồi trên địa vị cao, cho nên hắn hiểu, cấp bậc khác biệt, những thứ bản thân nhìn thấy cũng sẽ khác biệt.
Và những gì thần phụ vừa nói chính là hiện thực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây