Vị Hôn Thê Phản Diện Thay Đổi Hình Tượng Rồi

Chương 42:

Chương Trước Hết Chương

Tạ Kính Từ sững sờ một lúc, lại thấy Ôn Diệu Nhu tiến lại gần hơn: “Phó Triều Sinh ở Tà Dương cốc, đánh bại thứ đó gọi là gì?”

Tạ Kính Từ buột miệng nói: “Mãng xà chín đầu.”

“Chiêu đao pháp ông ta thường dùng nhất là?”

“Trảm Hàn Sương.”

“Thức ăn và kiểu nữ nhân ông ta thích nhất là?”

“Mì bò và... chuyện này trong thoại bản làm sao mà viết chứ!”

Chờ đã.

Tạ Kính Từ đè nén suy nghĩ cảm thấy người này thật kỳ quái, trong lòng khẽ động.

Nàng sở dĩ biết những điều này, đều là vì sùng bái Phó Triều Sinh đến cực điểm, mới nghiêm túc ghi nhớ từng chữ trong thoại bản; Ôn Diệu Nhu tuy là kẻ buôn bán tin tức, nhưng nếu không quan tâm đến ông ấy, chắc chắn sẽ không ghi nhớ từng chi tiết trong đầu.

Hơn nữa, về việc không tin Phó Triều Sinh tham sống sợ chết, Ôn Diệu Nhu đã dùng chữ “cũng“.

Tạ Kính Từ: “Cô chẳng lẽ cũng là—”

“Ta biết ngay mà, cô đã xem qua những câu chuyện về cuộc đời ông ta, làm sao có thể không ngưỡng mộ.”

Ôn Diệu Nhu nắm lấy vai nàng, một đoạn đối thoại bình thường, bị nàng ta nói ra mang theo vài phần cảm giác sứ mệnh cao cả của cuộc gặp gỡ bí mật dưới lòng đất: “Ta hiểu cô.”

Cái gì gọi là trong nước hãy còn người tri kỷ, cõi phương xa như ở kề bên.

Cái gì gọi là hạn hán đã lâu gặp cam lộ, tha hương ngộ cố tri.

Nàng đoán quả nhiên không sai, đây cũng là một fan hâm mộ.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Ôn Diệu Nhu, tuyệt đối là fan ruột của Phó Triều Sinh!

“Giang Đồ chính là một tên ác bá, chỉ cần có lợi cho y, chuyện gì cũng làm được.”

Ôn Diệu Nhu thở dài một hơi: “Lúc trước sau khi quyết chiến với mãng xà chín đầu ở Tà Dương Cốc, Phó Triều Sinh và Chu Thận đều bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, được một nữ y sư cứu giúp, đến Vu Thành gần nhất để dưỡng thương. Sau đó Phó Triều Sinh và nữ y sư đó yêu nhau, thêm vào việc Chu Thận bị thương ở thức hải, tu vi tổn hại nghiêm trọng, hai người cứ thế ở lại đó hết bốn năm.”

Tạ Kính Từ tò mò hỏi: “Vị nữ y sư đó hiện giờ thế nào rồi?”

“Khó sinh, sinh con xong thì mất.”

Nàng ta như là nghĩ đến điều gì, lạnh lùng tặc lưỡi một tiếng: “Đứa nhỏ đó không nên thân, chẳng có năng lực gì, không những không kế thừa được chút thiên phú nào của cha nó, còn nghe lời gièm pha, tin chắc rằng Phó Triều Sinh là một kẻ hèn nhát vô dụng, nhiều năm trước đã rời khỏi Vô Thành, đến nay vẫn chưa quay về.”

Mạc Tiêu Dương nghe đến đây, không được tự nhiên khẽ ho một tiếng.

Tạ Kính Từ linh cảm điều gì đó, lặng lẽ truyền âm: “Con trai của Phó Triều Sinh, chẳng lẽ là Phó Nam Tinh sao?”

Hắn đột nhiên thẳng người, vẻ mặt không thể tin được nâng hàng mi lên, nhìn ánh mắt đó, rõ ràng là đang hỏi “sao cô biết“.

Nếu không thể đoán ra được, quả thực là sỉ nhục những thoại bản mà Tạ Kính Từ đã cày ngày cày đêm trong tiểu thế giới –

Trừ phi trong Vu Thành có một nơi gọi là thôn họ Phó, nếu không với họ “Phó” cực kỳ hiếm gặp này, hai người dường như không liên quan gì đến nhau, nhất định ẩn giấu một mối liên hệ nào đó.

Chỉ cần nhận ra điểm này và nhanh chóng chỉ ra, là có thể tránh được giai đoạn lộ tẩy rườm rà sau này, cũng như những màn “kinh ngạc” hoặc “không thể tin được” theo khuôn mẫu.

Cái gọi là nghiền nát mọi khuôn mẫu, khiến khuôn mẫu không còn đường nào để đi, Tạ Kính Từ rất thích.

“Đừng nhắc đến tên nhóc đó nữa, xui xẻo.”

Ôn Diệu Nhu lại khôi phục tư thế khoanh tay, dựa lưng vào cột gỗ: “Tóm lại, như cô đã thấy rồi đó, Vu Thành bây giờ bị bóc lột đến chỉ còn lại một lớp da, người giàu trong thành vẫn có thể miễn cưỡng tìm vui, xung quanh toàn là những kẻ nghèo rớt mồng tơi. Về chuyện mười lăm năm trước, có hai điểm nghi vấn lớn nhất.”

“Thứ nhất, dựa theo sưu hồn thuật thất bại kia, hồn phách của Phó Triều Sinh không ở quỷ vực, chỉ có thể là đã đi đến ngoại giới, như vậy, nơi ông ta đi đã trở thành một ẩn số.”

“Thứ hai, kẻ mật báo năm đó vẫn chưa rõ ràng. Nếu muốn biết thân phận của tất cả nghĩa sĩ, kẻ mật báo hoặc là ở trong số họ, hoặc là có quan hệ cực kỳ thân thiết với họ - nhưng theo ta được biết, những người phù hợp với điều kiện này đều đã chết.”

Đây là tất cả thông tin mà Ôn Diệu Nhu có thể cung cấp.

Hay nói cách khác, là tất cả thông tin mà nàng ta sẵn lòng cung cấp cho Tạ Kính Từ.

Dễ hiểu lại chi tiết, không hề đề cập đến cốt lõi, đây là một nữ nhân thâm sâu khó lường, cho dù có giấu giếm điều gì, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bị moi ra.

“Ta còn một vấn đề.”

Tạ Kính Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa bị nước bẩn trên mặt đất thấm ướt, nhìn xuống có thể thấy xa xa vài đứa trẻ mặc quần áo mỏng manh, đuổi bắt nhau đùa giỡn.

Nàng chỉ nhìn lướt qua một chút, rất nhanh liền chuyển tầm mắt về phía Ôn Diệu Nhu: “Nơi này tồi tàn như vậy, Ôn tỷ tỷ không thể thiếu tiền, tại sao lại nhất quyết ở đây?”

Ôn Diệu Nhu khẽ cười.

Giọng nàng ta rất nhỏ, trong giọng nói hiếm khi mang theo ý cười: “Đây là nơi ta lớn lên, dù sao cũng không nỡ rời đi - nói đến đây, lúc Phó Triều Sinh còn sống, thường dẫn ta lên mái nhà đắp người tuyết.”

Con đường trên con phố này bẩn thỉu như vậy, quả thực chỉ có thể đắp người tuyết trên mái nhà.

“Những ngày đó tuy nghèo, nhưng thật ra rất vui vẻ, vận may của ta cũng không tệ như bây giờ.”

Ôn Diệu Nhu nói rất nhanh, rất ít khi dừng lại, lúc này lại hơi khựng lại: “Phó Triều Sinh đối xử rất tốt với tất cả trẻ con. Ta nhớ có một ngày trên núi xảy ra hỏa hoạn, ông ta đã xông vào biển lửa, cứu một cậu bé ra ngoài - toàn bộ lưng ông ta bị bỏng, cậu bé kia ngược lại chỉ bị sẹo ở tay trái.”

Tạ Kính Từ “ừm” một tiếng.

“Khi cô rời đi, cố gắng đừng nói chuyện với người khác về Phó Triều Sinh.”

Ôn Diệu Nhu nói: “Giám Sát ty và Kim phủ đều đang điều tra khắp nơi, nếu bị bọn họ nghe thấy, e rằng sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.”

“Kim phủ?”

“Đó là một con chó săn mà Giang Đồ phái đến sau khi Phó Triều Sinh mất tích, chuyên giúp y dẹp yên mầm mống nổi loạn. Gần đây, cường độ lớn hơn nhiều so với trước đây.”

Nàng ta vừa nói vừa cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm: “Quỷ môn sắp mở, theo lệ thường, Giang Đồ sẽ đến Vu Thành vào ngày mai... Cô hãy chuẩn bị cho tốt, biết đâu sẽ có trò hay để xem.”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)