Bùi Độ có chút lúng túng.
Nếu chỉ là với thân thể tàn tạ này ở lại Quỷ Vực, hắn còn có thể gắng gượng ép buộc bản thân, không nghĩ đến tình cảnh khó xử hiện tại.
Nhưng một khi Bùi gia xuất hiện, đối mặt trực tiếp với hắn, đó lại là một tình huống hoàn toàn khác.
Nỗi nhục, âm mưu, thất bại, thế thân, tất cả nhân quả không còn che giấu, được phơi bày ra một cách rõ ràng, khiến cho sự tồn tại của hắn trở nên nực cười và thừa thãi.
Dùng “chó nhà có tang” để hình dung hắn, quả thực không còn gì thích hợp hơn.
La Tranh ngẩng đầu, cảnh tượng trên vách đá dựng đứng ngày nào vẫn còn hiện rõ trong mắt, hắn ta có thể nhìn ra tu vi của Bùi Độ kém xa so với trước đây.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.
Hắn ta và các sư huynh đệ đều biết, Bùi Độ là con nuôi không có quan hệ huyết thống với gia chủ, vốn là thiếu niên thấp hèn, lại nhờ khuôn mặt mà một bước lên trời.
Điều này thật sự không công bằng.
Trong lòng La Tranh đã vô số lần tự hỏi “Dựa vào cái gì“.
Tại sao hắn ta chỉ có thể ngước nhìn Bùi Độ, tại sao gia chủ thiên vị một mình Bùi Độ, coi bọn họ như những kẻ ngu ngốc kém xa hắn, tại sao bản thân mình nhất định phải sống dưới hào quang của hắn, vĩnh viễn không được trọng dụng.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bùi Độ lòng mang ý đồ xấu, bị gia chủ đánh bị thương rơi xuống vực, tu vi, danh tiếng, sự dựa dẫm của gia tộc, cái gì cũng mất hết.
La Tranh nghĩ, mình tuyệt đối không phải vì ghen ghét mà trả thù.
Bùi Độ cấu kết với yêu ma trước, hắn ta chỉ đang thực thi chính nghĩa.
“Ở Bùi gia bao nhiêu năm, cuối cùng đã làm được cái gì?”
La Tranh cười lạnh: “Cuối cùng chẳng phải cấu kết với Ma tộc, trở thành một phế vật vô dụng sao.”
Hắn ta nói xong nắm chặt chuôi kiếm bên hông, định nói lời uy hiếp, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Có người sống trên đời bao nhiêu năm, cuối cùng có tác dụng gì?”
Tạ Kính Từ nghịch một lọn tóc dài trong tay, lười biếng nói: “Chỉ cao lên chứ đầu óc không phát triển, cuối cùng chẳng phải sớm chôn xuống đất, thật đáng thương.”
“Cô...!”
Thấy hắn tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, Bùi Độ nhíu mày tiến lên một bước, nắm lấy tay phải đang giơ ra của gã đàn ông.
Hắn ra tay cực nhanh, hoàn toàn không cho đối phương thời gian phản ứng. La Tranh vốn tưởng vị tiểu thiếu gia này không còn ý chí chiến đấu, nào ngờ hắn lại ra tay, mới ngẩn người một chút, đã bị Bùi Độ bẻ ngược cánh tay.
Tên nhóc thối này...!
Bị một kẻ bị thương không có tu vi nào chiếm tiên cơ, quả là một sự sỉ nhục lớn.
La Tranh nổi giận, trong nháy mắt rút kiếm ra, phóng thích từng tầng kiếm khí. Đòn tấn công này vừa nhanh vừa mạnh, với tình trạng hiện tại của Bùi Độ, chắc chắn không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp nở nụ cười, liền ngây người ra.
Làm sao có thể.
Làm sao lại có một luồng linh lực bá đạo khác ập đến, lại còn ép sát khí của hắn ta... xuống.
“Đây là võ quán, không thích hợp gây sự.”
Mạc Tiêu Dương nhíu mày: “Sao ngươi nói chuyện quá đáng vậy? Lợi dụng Bùi công tử bị thương nặng, bắt nạt người ta có ý nghĩa gì? Được thôi, thích thể hiện như vậy thì đến so với ta vài chiêu nè.”
Tuy hắn không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng lăn lộn trong Quỷ Vực nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có thể phân biệt thiện ác tốt xấu qua sắc mặt và hành vi.
-- Bất kỳ kẻ nào có lòng tốt, cũng sẽ không dùng giọng điệu đâm bị thóc chọc, cố ý làm nhục một người bệnh đã mất hết tu vi như vậy.
Thực lực của Mạc Tiêu Dương rõ ràng cao hơn một bậc, La Tranh bị áp chế đến mức khí tức hỗn loạn, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi căn bản không biết hắn là loại người gì! Bùi Độ hắn--”
Hắn ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng đao minh vang lên.
Tạ Kính Từ lấy đao từ túi trữ vật, từ lúc rút đao ra khỏi vỏ đến khi chĩa thẳng vào trán hắn ta, chỉ trong nháy mắt.
Giọng nàng cực kỳ nhạt, không mang theo nhiều cảm xúc: “Muốn dẫn hắn đi, chi bằng so tài một chút?”
Cùng La Tranh đến Quỷ Vực, còn có Bùi gia tam thiếu gia Bùi Minh Xuyên.
Hắn ta là công tử bột nổi tiếng là phế vật, tính cách cũng nhút nhát sợ sệt, tuy biết mẫu thân và Nhị ca bày mưu hãm hại, nhưng không được mời tham gia -- với tính cách của hắn ta, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Thực ra nếu nói về quan hệ của mấy người trong Bùi gia, hắn ta là người có quan hệ tốt nhất với Bùi Độ.
Cha mẹ đều không đặt bất kỳ kỳ vọng nào vào hắn ta, nhị ca cũng coi hắn ta như không tồn tại, chỉ có Bùi Độ chịu nói chuyện với hắn vta ài câu, còn tận tình truyền thụ bí quyết kiếm pháp.
Nhưng Bùi Minh Xuyên chưa bao giờ dám công khai tiếp cận hắn.
Mẫu thân hắn ta rất ghét Bùi Độ, nếu bị bà ta phát hiện, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Hắn ta không biết mình nên làm gì.
Vì vậy, vừa rồi La Tranh nói lời sỉ nhục, hắn ta từ đầu đến cuối đều im lặng không nhúc nhích -- Bùi Minh Xuyên vất vả lắm mới tạo dựng được mối quan hệ tốt với La Tranh, một khi lên tiếng ngăn cản, có lẽ sẽ bị người bạn duy nhất này ghét bỏ.
Nếu hắn ta và La Tranh có thể coi là “bạn bè“.
Hắn ta đứng bên cạnh làm khán giả đã lâu, cho đến khi Tạ Kính Từ lấy Quỷ Khốc đao ra, sắc mặt mới xuất hiện một tia rạn nứt.
Cây đao đó... có một sự quen thuộc kỳ lạ.
Một ý nghĩ kỳ quặc chợt lóe lên trong đầu, lập tức bị hắn ta phủ nhận. Tạ gia và Quỷ Trủng cách xa nhau, hơn nữa vị tiểu thư kia còn đang hôn mê bất tỉnh.
Trankhông nghĩ nhiều như vậy, cười lạnh đáp: “Đây là do cô tự chuốc lấy.”
“Chờ đã, chờ đã!”
Mạc Tiêu Dương không nghĩ Tạ Kính Từ sẽ thua, chen ngang nói: “Không thể đánh nhau ở đây, nếu làm hỏng linh đài, sư phụ ta...”
“Bùi gia nhà to nghiệp lớn, một linh đài nhỏ bé không đáng kể.”
Bùi Minh Xuyên im lặng hồi lâu, kiên định nói: “Linh thạch không thành vấn đề, chúng ta sẽ bồi thường mọi tổn thất.”
Tạ Kính Từ không biết tại sao lại bật cười: “Bồi thường theo giá gốc? Vậy thì không có lời, khách hàng đều bị các ngươi dọa chạy hết, còn có phí tổn thất nữa.”
Bùi Minh Xuyên: “...”
Bùi Minh Xuyên: “Gấp đôi.”