Trên ốc đảo ở Trần nguyệt.
Sóng xanh dập dờn, Trần Mục ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Sư tỷ, cơ thể nàng mềm thật, ta không nỡ buông tay.”
Trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên chứa ý cười, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: “Phu quân, chúng ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
Được Khương Phục Tiên nhắc nhở, Trần Mục cũng hiểu được, hắn phong ấn Ma chủ ở bên rìa chỗ sâu trong tinh không, có vẻ cũng không được bao lâu, với nhân gian mà nói thì ít nhất là mấy chục năm, Trần nguyệt ở bên ngoài chỗ sâu trong tinh không, thời gian trôi nhanh hơn ở nhân gian gấp nhiều lần.
Trần Mục buông eo Khương Phục Tiên ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây