Tôn Dực nghi ngờ nói: “Trần huynh, sao ngươi lại biết bọn ta gặp phải phiền phức?”
Trần Mục đánh giá Tôn Dực, hắn ta nhìn trông có vẻ vội vàng, nhưng trên người lại không có vết thương, ngay cả Diệp Hâm Nhiên cũng phải chật vật chạy trốn, hắn ta vậy mà lại dễ dàng trốn thoát.
“Cảm giác của ta nhạy bén, phát hiện ra bên này có động tĩnh, cho nên qua đây xem thử.”
Trần Mục không nói tới chuyện trên đường đụng phải Diệp Hâm Nhiên, hắn cảm thấy Tôn Dực có vấn đề.
Trong mắt Tôn Dực có chút thất vọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây