Đường Uyển hơi hoảng hốt, Trần Nghiêm an ủi nói: “Uyển Nhi, nàng đừng lo lắng, Dĩnh Dĩnh không sao là tốt rồi, mất trí nhớ hẳn là có cách giải quyết.”
Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối nhưng muội ấy có được sức lực mạnh mẽ, tâm trí xảy ra biến hóa, tốc độ tiếp nhận thông tin vô cùng nhanh, có lẽ sau khi khôi phục cũng sẽ không giống với lúc trước.”
Hốc mắt Đường Uyển đã rớm nước mắt, bà rất lo lắng cho trạng thái của Trần Dĩnh, lập tức chạy đến viện tử của Trần Mục.
Trần Dĩnh nhìn phụ mẫu, vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, cười ngọt ngào nói: “Cha, nương.”
Nếu như Trần Mục không nói Trần Dĩnh mất trí nhớ thì bọn họ có thể vẫn không nhận ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây