Trần Mục ngây người nhìn vị hôn thê, trong cung điện rất yên tĩnh, dám thưởng thức Khương Phục Tiên không kiêng nể gì như vậy cũng chỉ có mình hắn.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên cũng nhìn chăm chú vào Trần Mục, hắn trông giống như đứa trẻ choai choai, đôi mắt trong veo sáng ngời, có điều dáng vẻ lại ngốc nghếch, trông có phần không thông minh cho lắm.
“Sư tỷ, tỷ đẹp quá.” Trần Mục hồi thần lại, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt đẹp hơn.
Sâu trong ánh mắt của Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, nhưng dung mạo tuyệt mỹ kia lại vẫn giữ vẻ thanh cao lạnh lùng, nàng ta âm u nói: “Ngồi đi.”
Lúc này Trần Mục mới chú ý đến bánh ngọt ở trên bàn, tổng cộng có tám loại, có hình bánh, có hình khối, cũng có hình dáng những động vật nhỏ, trông rất vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây