Đường Noãn ngủ không hề ngoan, người cô co lại cực kỳ giống một đứa trẻ đáng thương, một bàn tay sờ tới sờ lui không biết đang muốn bắt lấy cái gì, lông mày tự nhăn thành một đường thẳng, rất khác người vô lại dù trời có sụp đổ cũng có thể tự dỗ dành bản thân.
Cho đến khi cô chạm vào một góc chăn, sau đó nắm chặt nó ở trong tay, không biết cô mơ thấy cái gì, miệng tủi thân xụ xuống, như có thể khóc bất cứ lúc nào..
Diệp Thù Yến nhìn cô một lúc lâu, rồi im lặng thở dài, cho dù bên ngoài cô thể hiện là không quan tâm đi nữa, nhiều việc chất chồng trong một ngày như vậy, chắc là cô vẫn rất sợ...
Anh vươn tay ra xoa đầu cô, một hành động trấn an nhẹ nhàng, lông mày cô liền giãn ra, Diệp Thù Yến nhìn cô, thật sự cô vẫn dễ dỗ dành như lúc còn nhỏ…
Đêm nay Đường Noãn mơ thấy một giấc mơ khá kỳ lạ, đầu tiên cô mơ thấy bản thân nhảy từ trên cao ốc xuống, người dưới đường chen chúc vỗ tay hoan hô, đột nhiên lại mơ thấy Diệp Thù Yến đã thức tỉnh, bắt đầu tìm mọi cách cưng chiều Giang Miểu như trong sách, dẫn dắt tất cả mọi người nhằm vào cô, cô đi trên giường cũng bị người ta đuổi đánh, cho tới khi cô chạy ra khỏi đám người thì lại xông vào một nơi như thiên đường, chi phiếu bay đầy trời khiến cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây