“Sau đó, bởi vì Giang Miểu ngồi cùng bàn với tôi nên bị thằng đó để ý. Sau khi biết Giang Miểu không có bối cảnh thì liền theo dõi cô ta. Chính tai tôi nghe thấy bọn họ nói muốn chặn đường cô ta, muốn bỏ thuốc cô ta… Bởi vì không biết bao giờ bọn họ hành động nên tôi không thể báo cảnh sát được.
Nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Mà lúc đó, lời cảnh cáo của tôi chẳng khác nào là trò đùa tầm thường trong mắt bọn họ. Thậm chí bọn họ còn vì cảnh cáo của tôi mà trêu ghẹo Giang Miểu trước mắt tôi, để khiêu khích tôi.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất nhỉ, từ trước đến nay lời nói của anh đều như vàng ngọc, mỗi khi nói ra người khác đều phải cân nhắc ba phần. Vậy mà cảnh cáo chính thức của anh lại bị bọn khốn ghê tởm kia cười cợt như gió thoảng bên tai.
Diệp Thù Yến nói tiếp: “Tôi không còn cách nào, chỉ có thể thừa nhận Giang Miểu là bạn gái tôi. Dù sao bọn họ có thể khiêu khích quyền uy của người thừa kế, nhưng lại không dám thật sự làm gì con trai nhà Diệp Thị. Khi đó tôi chỉ có thể làm vậy để bọn họ kiêng kỵ, hơn nữa bởi vì không thể đảm bảo được giới hạn đạo đức cuối cùng của bọn họ, cho nên tôi mới ngầm thừa nhận Giang Miểu ở bên tôi.
“Có lẽ hiểu lầm bắt đầu từ thời điểm đó, tôi chưa bao giờ để ý, với lại từ khi học hết lớp mười một, tôi đã ra nước ngoài… Còn việc đánh nhau vì cô ta mà Giang Miểu đã nói, chỉ là sự phản kháng của tôi với bọn khốn kia mà thôi, bởi vì là lần đầu tiên… Diệp Thù Yến vuốt thẳng cà vạt của mình, giọng nói có hơi lơ đãng: “Tôi đánh thua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây