Cứ như nghe thấy động tĩnh nên mở mắt, đôi mắt bởi vì phát sốt mà đỏ bừng nhu thuận đột nhiên sáng lên kinh người, trong miệng lại nói: "Anh chưa đi sao?"
Diệp Thù Yến kéo ghế ngồi xuống bên giường, đưa tay lên gõ vào trán cô: "Tôi ở trong lòng em rốt cuộc có hình tượng, nửa đêm bỏ mặt hôn thê đau ốm có thể yên ổn ngủ vậy."
Đường Noãn mím môi cười.
Cảm giác đáy lòng dâng lên sung sướng, Diệp Thù Yến nhìn cô cũng không khỏi cười rộ lên, lúc này lại giống như một đứa trẻ.
"Ngủ đi." Diệp Thù Yến đưa tay che mắt cô lại: "Tôi không đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây