Nếu Huyền Băng Cự Mãng chỉ là nhị cấp, thì hắn còn dám liều mạng với nó một phen, nói không chừng có thể dựa vào Nộ Quyền mà giết chết nó.
Nhưng sau khi Huyền Băng Cự Mãng tiến hóa thành tam cấp, hắn biết rõ dù cho mình có dốc toàn lực thi triển Nộ Quyền, thì cũng chưa chắc đã có một phần trăm cơ hội chiến thắng.
Nộ Quyền chỉ có thể giết chết luyện khí sĩ Hậu Thiên cảnh, mà cường độ thân thể của luyện khí sĩ kém xa linh thú cùng cấp.
Hắn không thể nào giết chết được tam cấp Huyền Băng Cự Mãng, nếu liều lĩnh chiến đấu với nó thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Sau khi nhận ra điểm này, Nhiếp Thiên không dám do dự nữa, lập tức bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
“Vèo!”
Thân hình hắn như một tia chớp, lao về phía đám người Quỷ Tông, Huyết Tông, không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Hắn biết rõ, chỉ bằng sức lực của một mình hắn thì tuyệt đối không thể nào chống lại Huyền Băng Cự Mãng.
Chỉ có dựa vào Linh Bảo Các, Lăng Vân Tông, thậm chí là thêm cả Quỷ Tông và Huyết Tông, thì mới có thể giết chết con Huyền Băng Cự Mãng đã tiến giai lên tam cấp này.
“Sàn sạt!”
Âm thanh Huyền Băng Cự Mãng bò trên cát truyền đến từ phía sau, mười mấy giây sau, con Huyền Băng Cự Mãng kia vậy mà đã vượt qua hắn, lặng lẽ chờ hắn ở phía trước.
Tam cấp Huyền Băng Cự Mãng vậy mà lại nhanh hơn hắn rất nhiều!
Vừa thấy mình bị Huyền Băng Cự Mãng vượt qua, hơn nữa nó còn ở ngay phía trước, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm vào mình, da đầu Nhiếp Thiên như muốn nổ tung.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức quay đầu, chạy về hướng ngược lại.
“Sàn sạt!”
Mười mấy giây sau, con Huyền Băng Cự Mãng kia lại một lần nữa vượt qua hắn, vẫn chờ hắn ở phía trước.
Nhiếp Thiên hoảng sợ, lại xoay người, điên cuồng thúc giục linh lực, phối hợp với năng lượng đang sinh sôi trong cơ thể, chạy như bay.
Thế nhưng, con Huyền Băng Cự Mãng xuất hiện trong hoang mạc này vẫn nhanh hơn hắn rất nhiều!
Bất kể hắn có chạy như thế nào, Huyền Băng Cự Mãng đều có thể dễ dàng vượt qua hắn, chờ hắn ở phía trước.
Sau vài lần như vậy, Nhiếp Thiên không thể thoát khỏi, bất đắc dĩ phải từ bỏ ý định chạy trốn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, hắn không thể nào thoát khỏi tam cấp Huyền Băng Cự Mãng.
“Đến đây đi!”
Nhiếp Thiên hết hy vọng, bày xuất tư thế chiến đấu, chỉ có thể bị động nghênh chiến.
Kỳ lạ là, con Huyền Băng Cự Mãng kia không hề có bất kỳ động tĩnh gì khi thấy hắn bày ra tư thế khiêu khích.
Trong mắt rắn của nó lóe lên tia sáng suy tư, dường như đang có ý đồ khác.
Nó không nhúc nhích, Nhiếp Thiên cũng không dám động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào nó, đề phòng nó sẽ đột nhiên ra tay.
Một lúc lâu sau, trong mắt Huyền Băng Cự Mãng bỗng nhiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, sau đó nó vặn vẹo thân thể, bò về phía sâu trong hoang mạc.
Nó bò được một lúc thì dừng lại, quay đầu nhìn Nhiếp Thiên.
Nó dường như đang chờ đợi điều gì đó...
Nhiếp Thiên đầy vẻ nghi hoặc.
“Tsss!”
Huyền Băng Cự Mãng thè lưỡi, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, liên tục quay đầu lại.
Nhiếp Thiên ngây người nhìn nó, hắn nhìn ra được ý tứ mà nó muốn biểu đạt qua ánh mắt của nó —— đi theo ta.
Nhiếp Thiên ngạc nhiên.
Huyền Băng Cự Mãng vậy mà muốn hắn đi theo nó?
“Tsss!”
Huyền Băng Cự Mãng lại kêu lên, tiếng kêu dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, giống như đang thúc giục.
Nhiếp Thiên sững sờ một lúc, bất đắc dĩ cười khổ, sau đó ngoan ngoãn đi theo.
Hắn không biết Huyền Băng Cự Mãng đang giở trò gì, nhưng hắn biết, nếu hắn thật sự đánh nhau với Huyền Băng Cự Mãng, thì người chết chắc chắn là hắn.
Huyền Băng Cự Mãng tiến giai đến linh thú cấp ba, tuyệt đối không phải là thứ mà hắn bây giờ có thể chống lại, từ vừa rồi Huyền Băng Cự Mãng mấy lần dễ dàng vượt qua hắn, hắn đã ý thức được điểm này.
Trốn, hắn trốn không thoát, chiến, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dưới loại tình huống này, thành thật một chút, ngoan ngoãn nghe lời, không thể nghi ngờ là một lựa chọn sáng suốt.
Cho dù trong lòng có vạn phần biệt khuất, nhưng vì có thể sống sót, hắn cũng chỉ có thể đi theo Huyền Băng Cự Mãng, dưới sự dẫn đường của Huyền Băng Cự Mãng, đi vào sâu trong hoang mạc.
Thời gian vội vàng, đi theo Huyền Băng Cự Mãng, hắn cảm giác đã đi rất lâu.
Trên đường, Huyền Băng Cự Mãng biết hắn yên lặng đi theo, một mực di chuyển với tốc độ hắn có thể đuổi kịp.
Một khi hắn dừng lại, hoặc là sinh lòng dị tâm, Huyền Băng Cự Mãng sẽ quay đầu nhìn hắn.
Dưới ánh mắt quỷ dị của Huyền Băng Cự Mãng, hắn thường cười ngượng, sau đó liền tiếp tục đi theo, tạm thời bỏ đi ý nghĩ khác.
Huyền Băng Cự Mãng ở phía trước, hắn ở phía sau, vẫn luôn yên lặng đuổi đường.
Không biết qua bao lâu, Huyền Băng Cự Mãng đột nhiên ngừng lại, Nhiếp Thiên cũng thuận thế dừng lại.
Hắn vừa điều chỉnh hô hấp, vừa lặng lẽ quan sát xung quanh, muốn biết vì sao Huyền Băng Cự Mãng lại lựa chọn dừng lại ở chỗ này.
Đây là một ốc đảo nho nhỏ, trong hồ nước không lớn, có nước hồ nông cạn, nước hồ là màu xanh lá kỳ dị, có mùi tanh hôi từ trong hồ nước truyền đến.
Bên cạnh ốc đảo, mọc lên rất nhiều thực vật thấp bé, những thực vật kia thưa thớt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ khô héo.
Huyền Băng Cự Mãng dừng lại không lâu, thân mãng xà to lớn của nó liền nhúc nhích, chậm rãi đến trung tâm hồ nước.
Đuôi nó đột nhiên vươn lên trời cao, chóp đuôi như bị nó mạnh mẽ bức ra từng giọt máu tươi.
“Tí tách! Tí tách!”
Từng giọt máu tươi nhỏ xuống hồ nước màu xanh, mùi tanh xộc vào mũi, hồ nước nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Ánh sáng xanh mờ mịt từ mặt hồ phóng ra, màu xanh âm u khiến người ta sợ hãi.
“Phốc!”