Hiện tại hắn đang ở Luyện Khí tầng sáu, với tốc độ tu luyện bình thường ở Nhiếp gia, có lẽ hắn phải mất một tháng rưỡi mới có thể đạt tới trình độ như vậy.
Nếu muốn đột phá tới Luyện Khí tầng bảy, Linh Hải hiện tại của hắn cần phải mở rộng gấp đôi, nhất định phải để Linh Hải chứa được gấp đôi linh lực.
Nếu hắn vẫn luôn tu luyện ở Nhiếp gia, cho dù ngày đêm khổ tu, cũng ít nhất cần một năm rưỡi mới có thể bước vào tầng bảy.
Nhưng hắn chỉ ăn một bữa thịt linh thú, trải qua một lần tu luyện, Linh Hải đã mở rộng một thành, điều này tương đương với việc hắn ở Nhiếp gia vùi đầu khổ tu một tháng rưỡi!
“Thanh Huyễn giới, xem như ta đến đúng lúc!”
Trước khi tới đây, hắn không có mục tiêu rõ ràng, chỉ xem Thanh Huyễn giới là một lần rèn luyện bản thân.
Vốn tưởng rằng, linh khí thiên địa ở Thanh Huyễn giới cằn cỗi, mà hắn lại cần thường xuyên chiến đấu với linh thú, linh lực trong Linh Hải có thể sẽ ở trong trạng thái thiếu hụt trong thời gian dài.
Hắn chưa từng nghĩ tới, ở Thanh Huyễn giới, lại có thể tăng lên cảnh giới tu luyện.
Cho đến lúc này, khi hắn phát hiện huyết nhục của những linh thú kia có thể tăng lên tốc độ tu luyện của hắn một cách đáng kể, hắn mới thật sự có mục tiêu, nhận ra cuộc thử thách ở Thanh Huyễn giới có tác dụng lớn như thế nào đối với hắn.
Nhóm người An Dĩnh, sau khi khôi phục lại, tiếp tục đi sâu vào khu vực băng hà, ý đồ giết chết con Huyền Băng Cự Mãng kia.
Đáng tiếc, con Huyền Băng Cự Mãng kia dường như đã trốn đi, bọn họ tìm kiếm trong khu vực băng hà mười mấy ngày, cũng không tìm thấy nó.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ gặp phải một vài linh thú cấp một.
Những linh thú cấp một đó, dưới sự vây công của bọn họ, đều bị giết chết.
Thịt linh thú tươi ngon, trở thành thức ăn của mọi người, được chia ra ăn.
Một con Hàn Giáp Tê thường nặng vài trăm cân, sau khi mất đi Tần Thuấn và Tổ Phương, bọn họ chỉ còn lại mười ba người.
Mười ba người này, một lần ăn, nhiều nhất cũng chỉ ăn hết được một trăm cân thịt.
Bọn họ không thể nào mỗi người đều mang theo một trăm cân thịt đi khắp nơi, trong trạng thái mang vác nặng nề như vậy mà đi tìm Huyền Băng Cự Mãng.
Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian, bọn họ lại có thể giết được linh thú mới.
Điều này khiến cho Nhiếp Thiên mỗi ngày đều có thể ăn thịt linh thú với một lượng lớn kinh người.
Sau khi nhận ra thịt linh thú có thể giúp hắn tu luyện, có thể tăng lên cảnh giới, sức ăn khủng khiếp của Nhiếp Thiên liền bộc phát hoàn toàn.
Mỗi ngày, một mình hắn ăn hết lượng thịt linh thú đủ để bằng với tổng số thịt của mười hai người còn lại!
Những ngày này, việc hắn làm mỗi ngày, chính là ăn hết chỗ thịt linh thú mà mọi người ăn không hết.
Những thứ hắn thật sự ăn không hết, đều cố gắng mang theo bên mình càng nhiều càng tốt, để khi không gặp được linh thú mới thì có thể tiếp tục ăn.
Nhóm người An Dĩnh, bản thân bọn họ lười mang theo một lượng lớn thịt linh thú, bởi vì rất có thể trong trận chiến tiếp theo, bọn họ lại có thể săn được nhiều linh thú hơn.
Đương nhiên, nếu vận khí quá kém, trong vòng một hai ngày đều không gặp được linh thú, bọn họ đương nhiên cũng cần thức ăn.
Vì vậy, Nhiếp Thiên liền trở thành người mang theo lương khô thịt linh thú cho mọi người.
Lúc này, sức mạnh kinh người của Nhiếp Thiên cũng dần dần được mọi người biết đến.
Nhiếp Thiên mang trên lưng mấy trăm cân thịt linh thú, đi theo bọn họ mà không hề có vẻ gì là mệt mỏi, vẫn đi lại như bay.
Không biết rõ nguyên nhân trong đó, bọn họ cũng khá hài lòng với sự “chịu khó chịu khổ” của Nhiếp Thiên, cảm thấy có một người như vậy, giúp bọn họ lo liệu hậu cần, luôn mang theo bên mình đủ thức ăn cho tất cả bọn họ ăn mấy ngày, kỳ thật... cũng không tệ.
Ngay cả Đồng Hạo trước kia bất mãn với Nhiếp Thiên, mấy ngày không gặp được linh thú, cảm thấy đói bụng, phát hiện trên người Nhiếp Thiên mang theo một núi thịt linh thú, cũng không còn trừng mắt nhìn hắn nữa.
“Quá sung sướng!”
“Có thể chuyến đi đến Thanh Huyễn giới lần này là trải nghiệm hạnh phúc nhất mà ta từng gặp trong đời!”
“Hôm nay! Linh Hải lại mở rộng thêm một thành, tính ra, biên độ mở rộng của Linh Hải, so với lúc tiến vào đã tăng lên chín thành!”
“Thêm hai ngày nữa! Chỉ cần cho ta thêm hai ngày nữa, ta có thể đột phá đến Luyện Khí tầng bảy!”
Mỗi ngày, Nhiếp Thiên đều chìm đắm trong vui sướng to lớn, trong lòng mừng thầm.
Mỗi một ngày, hắn đều có thể cảm giác được rõ ràng sự tiến bộ của bản thân!
Mang trên lưng thịt linh thú nặng mấy trăm cân, loại phụ trọng kinh người này, vốn là một loại ma luyện đối với thân thể huyết nhục.
Hắn biết rõ, với thể phách của hắn, chịu đựng phụ trọng như thế, chính là vừa vặn để tu luyện.
Một bên mang phụ trọng mấy trăm cân, rèn luyện thân thể, một bên không ngừng thôn phệ thịt linh thú, cải tạo Linh Hải, cũng tiện thể cường hóa thân thể, khiến cho hắn trải qua những ngày này rất có tư vị.
—— Hắn thậm chí muốn vĩnh viễn ở trong trạng thái này.
Huyền Băng Cự Mãng gì đó, Địa Hành Tích, Thanh Huyễn giới thí luyện gì đó, những phần thưởng bên ngoài kia, đối với hắn đều không quan trọng.
Bởi vì hắn thời thời khắc khắc đều cảm giác được mình đang trở nên mạnh mẽ!
Hôm nay, đám người An Dĩnh đang ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi, cao đàm rộng rãi luận , Nhiếp Thiên đang ngồi ngay ngắn vận chuyển Luyện Khí Quyết cách bọn họ mười mét, thân hình chấn động ầm ầm, sau đó mở to hai mắt, tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên.
“Luyện Khí tầng bảy!”
...
------------
An Dĩnh đã lang thang ở khu sông băng chừng mười ngày, vẫn không thể tìm ra Huyền Băng Cự Mãng, cuối cùng sốt ruột.