Đủ loại nhân tố bất lợi cho bọn họ hội tụ vào một chỗ, khiến Sarah hiểu rõ, trận chiến này, nếu cưỡng ép tiếp tục, kẻ bại trận sẽ chỉ là bọn họ.
Nàng ta không nói ra ý định ban đầu, cũng không dám để Groot ra lệnh rút lui, nhưng hai lần nàng ta gọi, đã là đang cực lực nhắc nhở.
Groot không mất bình tĩnh, đầu tiên hắn gầm lên một tiếng, khiến cho đám yêu ma cấp thấp không ít điên cuồng đánh giết môn nhân Huyết Tông, sau đó là Hồng Xán, Chu Nghị, rồi mới dùng ngôn ngữ yêu ma quát: “Rút lui khỏi Huyết Tông!”
Hắn vừa ra lệnh, mấy yêu ma cấp cao đã sớm chuẩn bị lập tức bỏ lại đối thủ của mình, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn.
Ma nữ Sarah dẫn đầu yêu ma cấp cao, hộ tống Groot, mang theo hắn bay lên không, gào thét bay đi trong ma khí nồng nặc.
Yêu ma cấp cao vừa động, tất cả yêu ma cấp thấp đều giống như điên cuồng vồ giết tộc nhân Nhân tộc.
Yêu ma cấp thấp, trong mắt Groot cùng Sarah, tựa như chỉ là vật hy sinh, chết nhiều hơn nữa bọn họ cũng sẽ không đau lòng.
Sự tồn tại của những yêu ma cấp thấp kia chính là vào thời khắc mấu chốt, liều chết thay bọn họ, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Chờ đến khi yêu ma cấp cao của Groot đã dần rời xa tông môn Huyết Tông, Groot mới ở nơi cực xa, lại phát ra một tiếng gầm thét.
Tiếng gầm vừa vang lên, đám yêu ma cấp thấp hung hãn không sợ chết đang vồ giết người của Huyết Tông lập tức tản ra, tháo chạy tứ phía.
“Truy sát! Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Lê Tinh đang tĩnh tọa trên đài sen màu máu, hạ lệnh truy sát, để cho những Luyện Khí Sĩ có thể chống cự ma khí ăn mòn đi đánh giết yêu ma cấp thấp đang chạy trốn.
Vì yêu ma cấp cao rời đi, rất nhiều yêu ma cấp thấp không có kẻ dẫn đầu đã bị chém giết không ít.
Yêu ma cấp thấp chạy tứ tán khắp nơi chỉ còn khoảng hai trăm, theo Lê Tinh thấy, Huyết Tông có thể chém giết chúng.
Lê Tinh ra lệnh cho môn nhân đuổi theo giết yêu ma cấp thấp, bản thân nàng ta cũng không rời khỏi nơi này.
Nàng ta cũng không đuổi giết đám yêu ma cấp cao do Groot, Sarah dẫn đầu.
Bởi vì, Nhiếp Thiên... không hề động.
Nhiếp Thiên không động, hài cốt huyết yêu kia như vệ sĩ tận trung chức thủ, thủy chung vẫn thủ ở bên cạnh hắn.
Hài cốt huyết yêu không ra tay, chỉ với một mình Lê Tinh, ngay cả ma nữ Sarah cũng không thể đánh bại.
Nàng ta hiểu rõ điểm này, biết rõ đám yêu ma cấp cao kia rời đi hoàn toàn là vì kiêng kị hài cốt huyết yêu, còn có Nhiếp Thiên với một thân kỳ dị.
“Phù!”
Đài sen huyết sắc dưới chân Lê Tinh lơ lửng trong ma khí mãnh liệt, dần dần đi tới vùng đất thanh tịnh nơi Nhiếp Thiên đang ở.
Đến khu vực bị tinh quang tịnh hóa ma khí, huyết quang lượn lờ trên người Lê Tinh dần dần tiêu tán.
Lê Tinh vốn bị huyết quang vây quanh, mơ hồ không rõ, rốt cuộc lộ ra dung nhan thật.
Đó là một mỹ phụ thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, trang dung tinh xảo, trang nhã tú lệ.
Nàng ta mặc một bộ váy dài màu đỏ, hai chân đầy đặn ngồi xếp bằng trên đài sen màu máu, vì pháp quyết rút đi, đôi mắt vốn đỏ tươi yêu dị của nàng ta khôi phục thành màu đen sẫm thâm u.
Nàng ta từ trên đài sen màu máu, vén mép váy, với tư thế ưu nhã chậm rãi đứng dậy.
Đài sen huyết sắc lơ lửng trên không khoảng ba mét, chậm rãi hạ xuống, khi cách mặt đất nửa mét, nàng ta khẽ nhấc chân ngọc, chậm rãi bước xuống đài sen huyết sắc.
Nàng ta vẫy tay, đài sen như huyết ngọc nhanh chóng thu nhỏ lại, sau khi hóa thành kích thước bằng bàn tay, bay vào trong một chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của nàng ta.
“Tông chủ!”
Phong La của Huyết Tông đứng ở rìa vùng đất không bị ma khí tràn vào, muốn giải thích một chút nguyên nhân hài cốt huyết yêu thức tỉnh, và bọn họ không thể kịp thời đuổi tới.
Lê Tinh khẽ giơ tay trái lên.
Phong La lập tức im lặng, cung kính cúi người, không nói một lời lui về nơi ma khí mãnh liệt, giống như những môn nhân Huyết Tông khác, đuổi theo giết yêu ma cấp thấp bỏ chạy.
Lệ Phiền của Lăng Vân Tông không giống như môn nhân Huyết Tông, đi truy sát yêu ma cấp thấp, mà lặng lẽ tiến vào khu vực này.
Lệ Phiền sắc mặt nghiêm trọng, dùng ánh mắt kính sợ nhìn bóng lưng yêu kiều của Lê Tinh.
Nữ nhân trước mắt, giống như sư thúc tổ Vu Tịch của hắn, là tồn tại đáng sợ nhất trên đỉnh Kim Tự Tháp của Ly Thiên Vực.
Hắn từng nghe qua đủ loại lời đồn về nữ nhân này, biết nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa hỉ nộ vô thường, một lời không hợp sẽ đại khai sát giới.
Huyết Tông có thể hùng mạnh như vậy, nàng ta là tông chủ Huyết Tông, công lao là lớn nhất.
Nàng ta không đuổi theo yêu ma cấp cao, cũng không bày ra thủ đoạn hung ác, lấy yêu ma cấp thấp để trút giận, ngược lại bỗng nhiên đi tới bên cạnh Nhiếp Thiên, khiến Lệ Phiền lo lắng không yên.
Lệ Phiền đoán không ra tâm tư của nàng ta, hơn nữa căn cứ vào đủ loại lời đồn, nữ nhân này... tâm tư khó dò, chuyện gì cũng có thể làm ra.
“Tiền bối...” Lệ Phiền vừa mở miệng, liền phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn, hắn liếm môi, đè nén bất an trong lòng, nói: “Nhiếp Thiên là đồ đệ của sư thúc tổ ta, tuy rằng hắn vô tình nô dịch hài cốt huyết yêu mà Huyết Tông các ngươi vất vả luyện chế, nhưng cũng coi như là đã giúp Huyết Tông các ngươi giải nguy.”
“Mong tiền bối nể mặt sư thúc tổ ta, niệm tình hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đừng so đo với hắn.” Lệ Phiền cầu xin.
“Ngươi nghĩ ta muốn trách tội hắn sao?” Lê Tinh không quay đầu lại hỏi.
“Vậy tiền bối muốn làm gì?” Lệ Phiền khó hiểu.