“Linh Bảo Các các ngươi tự lo liệu đi.” Lệ Phiền không đợi hắn trả lời, liền nói với Nhiếp Thiên và Khương Linh Châu: “Chúng ta đi thôi.”
“Ta và các ngươi cùng đi.” An Thi Di đột nhiên lên tiếng, nàng lập tức bước về phía Nhiếp Thiên, bày tỏ thái độ của mình.
Sắc mặt Khâu Hành nhất thời trở nên âm trầm khó coi.
...
------------
“Tiện nhân! Đợi trở về tông môn, ta xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không!”
Ánh mắt Khâu Hành âm u, lạnh lùng nhìn An Thi Di và Nhiếp Thiên sóng vai sánh bước, cười nói vui vẻ, trong lòng tràn đầy căm tức.
Lúc này, Thiên Môn hiển hiện trên hư không đã dần dần biến mất.
Các đệ tử Thất Tông từ Thiên Môn trở về, giờ phút này đều nghe theo lời Hồng Xán, đi theo Phong La hướng Huyết Tông mà đi.
Nơi này, chỉ còn lại mỗi Khâu Hành.
Khâu Hành thầm mắng một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía ma khí màu tím đen cuồn cuộn kia, bỗng nhiên trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Chỉ có một mình hắn, muốn bình an vô sự trở về Linh Bảo Các, trừ phi trên đường không gặp phải bất kỳ biến cố nào.
Cho dù gặp phải một con yêu ma, với cảnh giới tu vi của hắn, e rằng cũng khó mà chạy thoát.
Khâu Hành do dự hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cũng đột nhiên tăng tốc, cùng đi về phía Huyết Tông.
“Gã kia là có chuyện gì? Hình như hắn khắp nơi nhắm vào ngươi.” Nhiếp Thiên cùng An Thi Di đi theo sau đám người Lệ Phiền, có chút nghi hoặc hỏi: “Hắn chẳng phải là trưởng bối Linh Bảo Các của ngươi sao? Lẽ ra hắn phải ra sức bảo vệ ngươi mới phải, tại sao những chuyện nguy hiểm kia, lại đẩy cho ngươi đi làm?”
Nhiếp Thiên đương nhiên không ngốc, từ Toái Tinh Cổ Điện trở về, khi rơi xuống tòa cổ truyền tống trận kia, hắn đã nhìn thấy sự bất thiện dành cho mình trong mắt Khâu Hành.
Sau đó, hắn cẩn thận quan sát một phen, phát hiện Khâu Hành kia nhiều lần làm trái ý mọi người, thời khắc mấu chốt đều chỉ muốn bảo toàn tính mạng.
Lần này mọi người quyết tâm đi tới Huyết Tông, Khâu Hành rõ ràng không muốn đi cùng, nhưng bản thân hắn lại không nói ra, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho An Thi Di.
Thân phận của Khâu Hành bày ra đó, hành động sai khiến An Thi Di của hắn rõ ràng có chút hèn hạ.
Trong mắt Nhiếp Thiên, Khâu Hành lòng dạ hẹp hòi, e rằng không dễ ở chung .
“Hắn ư?” An Thi Di khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: “Hắn và Cam Khang có cùng một loại tâm tư.”
“Cam Khang!” Nhiếp Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra là thế!”
Lúc ở Giám Bảo Hội, hắn đã thông qua An Dĩnh và Phan Đào, hiểu được tâm tư của Cam Khang, nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện, e rằng Cam Khang còn sẽ được nước lấn tới, muốn An Thi Di khuất phục.
Khâu Hành nếu giống như Cam Khang, tự nhiên cũng là có ý đồ xấu với An Thi Di, điều này khiến Nhiếp Thiên hiểu rõ trong lòng.
Hắn quay đầu nhìn An Thi Di thật sâu.
An Thi Di mặc một bộ trường váy bó sát màu đỏ thẫm, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của nàng đều tràn đầy ma lực hấp dẫn, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách, dường như có thể khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải say đắm.
Nàng đang độ tuổi xuân sắc, xinh đẹp như hoa nở rộ, khiến rất nhiều người muốn hái xuống.
Nàng như vậy, bối cảnh và thân phận lại không đủ mạnh, ở Linh Bảo Các kia chủng địa phương bị người ta ngày đêm nhớ thương, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhiếp Thiên đã sớm nghe nói, Linh Bảo Các bất luận là Linh Tông hay là Bảo Các, đều có rất nhiều kẻ thèm muốn sắc đẹp của nàng, những kẻ đó đều là người có quyền có thế.
“Chết một Cam Khang, lại xuất hiện một Khâu Hành.” Nhiếp Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhưng mà Khâu Hành kia, hình như còn không bằng Cam Khang. Nếu hắn còn dám mơ tưởng hão huyền, ta sẽ cho hắn chết như Cam Khang!”
“Cam Khang đã chết rồi sao?” An Thi Di khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Nàng chỉ biết Cam Khang phản bội Linh Bảo Các, biến mất khỏi Xích Viêm Sơn Mạch, nàng cho rằng Cam Khang được Lại Dịch của ngoại vực tiếp dẫn, đã thoát khỏi Ly Thiên Vực, đi tới Ám Minh Vực.
Trong lòng nàng, chỉ cần Cam Khang còn sống, vĩnh viễn là một mối họa lớn.
Nhất là hiện tại.
Theo như lời những kẻ ngoại vực kia nói, cường giả của những vực khác đang nhòm ngó Ly Thiên Vực, nhất định sẽ thừa cơ xâm lược.
Trong đó có cả Ám Minh Vực.
Nàng vẫn luôn lo lắng, lo lắng Cam Khang rời khỏi Linh Bảo Các sẽ có một ngày trở về Ly Thiên Vực, mang theo lực lượng của Ám Minh Vực đến bức bách nàng.
Đột nhiên nghe được từ miệng Nhiếp Thiên biết Cam Khang đã chết, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, muốn xác nhận rõ ràng.
Nhiếp Thiên khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Có người mang đầu của Cam Khang và Lại Dịch đến cho ta.”
An Thi Di mở to đôi mắt đẹp, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Là Vu tiền bối sao?”
“Không phải.” Nhiếp Thiên lắc đầu, không muốn nói nhiều về chuyện của Hoa Mộ, “Tóm lại, ngươi chỉ cần biết Cam Khang và Lại Dịch đã chết là được.”
“Lại không phải Vu tiền bối…” Đôi mắt đẹp của An Thi Di lóe lên một tia khác thường, đột nhiên cảm thấy Nhiếp Thiên lúc này có chút thần bí khó lường.
Nàng phát hiện nàng càng ngày càng nhìn không thấu Nhiếp Thiên, cảm thấy trên người Nhiếp Thiên có rất nhiều màu sắc thần bí.
Lúc nàng quen biết Nhiếp Thiên, coi Nhiếp Thiên như một đứa trẻ, lúc đó Nhiếp Thiên… quả thật còn nhỏ.
Thế nhưng, Nhiếp Thiên của hiện tại, sau khi trải qua thử thách ở Thanh Huyễn Giới và Thiên Môn, vốn đã cao lớn cường tráng hơn bạn cùng lứa tuổi, giờ lại cao thêm một đoạn.
Ngoài sự thay đổi về thể chất, khí chất của Nhiếp Thiên càng lột xác rõ rệt hơn.