Thì ra, nó chỉ mượn một lớp da của Mục Bích Quỳnh, bên trong đã sớm thay đổi.
“Nhiếp Thiên, ta, ta không muốn hại ngươi...”
Giọng nói, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên vô cùng nhu nhược, dị thường ôn nhu.
Giờ khắc này, nàng phần lớn đã là nàng ta rồi.
“Ta biết, nhưng, ta rất xin lỗi.” Nhiếp Thiên khẽ thở dài, bàn tay đang bóp chặt cổ nàng từ từ buông lỏng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây