Vạn Vực Chi Vương

Chương 296: Nhìn rõ chân tơ kẽ tóc

Chương Trước Chương Tiếp

Cửu đại vực giới của Vẫn Tinh, Ly Thiên vực xếp hạng cuối cùng, một kẻ chưa từng nghe tên tuổi, hơn nữa chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh trung kỳ, vậy mà lại bức Vũ Lĩnh phải bỏ đi?

Bọn họ nhất thời đều có vẻ khó mà chấp nhận được.

Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, Huyền Khả đã bị một luồng năng lượng vô danh bao phủ.

Ngay trước mắt Nhiếp Thiên, hắn biến mất trong hư không, như thể trong nháy mắt đã bị đưa ra khỏi Toái Tinh cổ điện.

Chỉ còn lại miếng thịt bị hắn xé xuống, vẫn còn lơ lửng giữa không trung, bị Tô Lâm đưa tay chụp lấy, mười sáu Thiên Diệu bên trên lập tức bay ra như những ngôi sao vỡ vụn, dung nhập vào bàn tay trắng nõn của nàng.

Huyền Khả cũng giống như Vũ Lĩnh, sau khi mất đi Thiên Môn đồ án, đã bị đưa ra khỏi Toái Tinh cổ điện.

Khu vực Hậu Thiên cảnh này, giờ chỉ còn lại Tô Lâm của Thiên Cung, và Nhiếp Thiên đến từ Ly Thiên vực.

Hai người tự nhiên mà nhìn nhau.

Nhiếp Thiên chỉ thấy sự bình tĩnh không gợn sóng trong mắt Tô Lâm, Tô Lâm thần sắc thản nhiên, lấy ra ba viên đan dược tỏa ra mùi thơm ngào ngạt từ trong chiếc nhẫn, rồi nuốt vào ngay trước mặt hắn.

“Ta không muốn lãng phí sức lực trên người ngươi.” Tô Lâm suy nghĩ một chút, rồi chân thành khuyên nhủ: “Mục tiêu thực sự của ta là kẻ chiến thắng cuối cùng ở khu vực Trung Thiên cảnh, ta muốn duy trì trạng thái tốt nhất để giao chiến với kẻ chiến thắng bên đó.”

“Vì vậy, ta có thể không giết ngươi, ngươi chỉ cần giống như Huyền Khả, xé miếng thịt đó ra, từ bỏ Thiên Môn đồ án, là có thể rời khỏi Toái Tinh cổ điện giống như hắn.”

“Ta hy vọng ngươi biết, cho dù ngươi có thắng Vũ Lĩnh, thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”

“Nếu ngươi không biết điều, nhất định phải tranh đoạt với ta, vậy ta nói cho ngươi biết, một khi ngươi ra tay, ta sẽ không nương tay nữa, nhất định phải giết ngươi.”

“Ngươi hãy tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.”

Tô Lâm của Thiên Cung rất nghiêm túc khuyên bảo Nhiếp Thiên, hy vọng hắn chủ động từ bỏ Thiên Môn đồ án, bảo toàn tính mạng rời khỏi Toái Tinh cổ điện.

Nàng có dã tâm lớn hơn, không muốn chém giết Nhiếp Thiên, làm hao tổn quá nhiều sức lực của bản thân.

Nhưng ý tứ trong lời nói của nàng lại tràn đầy sự tự tin, nàng tin rằng một khi Nhiếp Thiên ra tay, nàng chắc chắn có thể giết chết hắn.

Nhiếp Thiên bật cười, nói: “Ngươi vừa mới kết thúc trận chiến với Huyền Khả, tinh thần lực và linh lực của ngươi đều đã tiêu hao không ít. Theo ta thấy, chiến lực hiện tại của ngươi, có lẽ chỉ còn khoảng sáu bảy phần so với lúc đỉnh phong.”

“Còn ta, vì đã giải quyết Vũ Lĩnh từ sớm, nên bây giờ đã gần như khôi phục hoàn toàn.”

“Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể dễ dàng chiến thắng ta sao? Một khi giao chiến, kẻ chết, chắc chắn là ta sao?”

Tô Lâm khẽ gật đầu, “Ta rất chắc chắn.”

Nhiếp Thiên bị sự tự tin thái quá của nàng khơi dậy chiến ý, hắn cười lớn, nói: “Ta muốn thử xem!”

Vừa dứt lời, tất cả những quả cầu linh khí, dưới sự điều khiển của tâm niệm hắn, đều nhanh chóng bay về phía Tô Lâm.

Tô Lâm khẽ cau mày, lắc đầu, nói: “Kẻ không biết điều.”

“Vút!”

Thân ảnh nàng khẽ động, giống như một vầng trăng lạnh lẽo, khi những quả cầu linh khí kia còn chưa tới gần, nàng đã lướt qua chúng trong nháy mắt.

Khoảng cách giữa nàng và Nhiếp Thiên ban đầu là trăm mét, theo Nhiếp Thiên thấy thì vẫn tương đối an toàn.

Nhưng ngay khi nàng vừa động thân, nàng đã dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên vượt qua những quả cầu linh khí đang bay tới, lập tức rút ngắn khoảng cách với Nhiếp Thiên.

Mà Nhiếp Thiên, lúc này thậm chí còn chưa kịp cho những quả cầu linh khí kia nổ tung.

Bởi vì, hắn căn bản không thể dùng tinh thần lực khóa chặt Tô Lâm, ngay cả mắt thường cũng không thể bắt được vị trí của nàng.

...

------------

Tô Lâm thật sự quá nhanh.

Nhiếp Thiên còn chưa kịp phản ứng, Tô Lâm đã vượt qua tất cả quả cầu linh khí, áp sát đến gần.

“Vút vút vút!”

Từng lưỡi đao cong hình bán nguyệt, được hình thành từ linh lực tinh thuần trong cơ thể Tô Lâm, trong nháy mắt chém về phía Nhiếp Thiên.

“Phụt! Phụt phụt!”

Loan Nguyệt Quang Nhận lần lượt chém tới, huyết nhục của Nhiếp Thiên văng tung tóe, thân thể bị đánh bay về phía sau.

Thân hình hắn vừa mới ổn định, lại thấy càng nhiều Loan Nguyệt Quang Nhận từ bốn phương tám hướng đánh úp tới.

Tô Lâm của Thiên Cung giống như một bóng ma màu lam, không ngừng lướt qua những lưỡi đao ánh sáng kia.

Ánh mắt và tinh thần lực của Nhiếp Thiên vậy mà không thể nào khóa chặt nàng, chỉ thấy vô số Loan Nguyệt Quang Nhận mang theo ánh trăng lạnh lẽo, muốn nhấn chìm hắn.

Nhiếp Thiên bị đánh úp bất ngờ, cắn răng chịu đựng đau đớn, vội vàng lùi lại.

Hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Tô Lâm.

Lúc này, hắn mới ý thức được Tô Lâm hoàn toàn khác với Võ Lĩnh kia, Tô Lâm lúc trước cùng Huyền Khả đánh một trận, tựa hồ cũng không dốc hết toàn lực.

Tô Lâm kia, vừa bày ra thân pháp quỷ mị, Nhiếp Thiên vất vả ngưng kết từng quả linh khí cầu, tựa hồ đều mất đi hiệu lực với nàng.

Trong kế hoạch ban đầu của Nhiếp Thiên, là muốn thông qua những quả cầu linh khí kia, oanh tạc Tô Lâm giống như đối phó Võ Lĩnh, lấy đông đảo quả cầu linh khí đi trước một bước tiêu hao lực lượng của Tô Lâm.

Chờ Tô Lâm cùng Võ Lĩnh kiệt sức, hắn lại xây dựng ra từ trường hỗn loạn, bao phủ Tô Lâm ở bên trong.

Đáng tiếc, mọi dự định của hắn, khi đối mặt với Tô Lâm thân pháp như điện, lại không có đất dụng võ.

“Cho ngươi thêm một cơ hội.”

Mị ảnh như u quỷ của Tô Lâm bỗng nhiên dừng lại, cách xa mười trượng, từng lưỡi Loan Nguyệt Quang Nhận sáng bạc xoay tròn quanh nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)