“Ha ha!” Thanh niên áo đen cười lớn, một tay rút thanh trường đao xuống, mũi đao chỉ thẳng về phía Nhiếp Thiên, nói: “Ta vừa tiến vào không lâu đã chọn ngươi làm mục tiêu, điểm này chắc hẳn ngươi cũng biết rõ.”
“Ừ.” Nhiếp Thiên khẽ gật đầu.
“Ta tên là Võ Lĩnh, đến từ Đại Hoang Vực.” Thanh niên áo đen tự giới thiệu, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, thanh trường đao kỳ dị trên tay hắn tỏa ra u quang màu nâu xám.
Trên trường đao có những con mắt đang nhắm chặt, mí mắt khẽ động đậy như thể sắp mở ra.
Một luồng khí tức huyết tinh khát máu dần dần khuếch tán từ thanh trường đao của Võ Lĩnh, u quang màu nâu xám tỏa ra từ trường đao không ngừng ngưng tụ biến hóa, mơ hồ tạo thành hình ảnh một con mãnh hổ hung dữ.
“Rống!”
Một tiếng gầm rung trời lở đất vang lên từ miệng con mãnh hổ hung dữ được ngưng tụ từ u quang.
Đầu Nhiếp Thiên bỗng nhiên đau nhói, chỉ một tiếng gầm rú vậy mà phớt lờ không gian và huyết nhục, trực tiếp đánh thẳng vào sâu trong linh hồn hắn, khiến hắn chấn động.
Đồng tử hắn co rụt lại, vội vàng vận chuyển tinh thần lực, tạo thành từng tầng tinh thần phòng ngự, ngăn cản tiếng gầm của mãnh hổ thẩm thấu vào.
“Xuy xuy xuy!”
Từng tia u quang màu nâu xám giống như tia chớp uốn lượn, bắn ra từ trong trường đao.
Giữa những tia chớp uốn lượn kia, con mãnh hổ hung dữ được ngưng tụ từ u quang cũng gào thét, giương nanh múa vuốt lao về phía Nhiếp Thiên.
Võ Lĩnh tay cầm trường đao, theo sát phía sau u quang và mãnh hổ, không nhanh không chậm, thong thả bay tới.
“Phụt!”
Cũng đúng lúc này, bong bóng bảy màu bao bọc Võ Lĩnh đột nhiên vỡ tan.
Võ Lĩnh cao lớn lập tức rơi xuống mặt đất trong cung điện, trong mắt hắn tràn đầy sát khí, khí tức tỏa ra từ trên người hắn tràn ngập khát vọng giết chóc.
“Phụt phụt phụt!”
Không chỉ Võ Lĩnh, Nhiếp Thiên và Tô Lâm, cùng với thanh niên áo trắng đến từ Băng Phong vực, cũng từ trạng thái lơ lửng rơi xuống đất.
Hình như ngay khi Võ Lĩnh nổi sát tâm, ra tay với Nhiếp Thiên, khu vực này đã xảy ra biến hóa.
Bong bóng bảy màu bao phủ bốn người, đưa bọn họ đến nơi đây, đồng thời nổ tung.
Bốn người đều đứng trên mặt đất đá cứng rắn lạnh lẽo, linh khí xung quanh như sương mù, khoảng cách giữa bọn họ từ mấy chục mét đến trăm mét.
Tô Lâm đến từ Thiên Cung Huyền Thiên vực vừa thấy Võ Lĩnh không nhịn được mà ra tay với Nhiếp Thiên, nàng nhíu mày, có vẻ hơi do dự.
Nàng đang do dự có nên nhân cơ hội này ra tay với thanh niên áo trắng đến từ Băng Phong vực hay không.
Sự tình đã đến nước này, bọn họ đều hiểu muốn thu thập đủ Toái Tinh Quyết thượng thiên, tái hiện truyền thừa của Toái Tinh cổ điện ở Vẫn Tinh chi địa, nhất định phải đoạt được Thiên Diệu của ba người còn lại.
Chỉ có tập hợp Thiên Diệu của bốn người, có được tất cả Thái Cổ phù văn, mới có thể làm được điều này.
Lí do Tô Lâm không lập tức ra tay là vì mục tiêu ban đầu của nàng là Võ Lĩnh đến từ Đại Hoang vực.
Nhưng Võ Lĩnh hiển nhiên biết nàng lợi hại, không muốn trở thành người đầu tiên chọc giận nàng, cho nên mới chọn Nhiếp Thiên.
Nàng rất nhanh đã nhìn thấu ý đồ của Võ Lĩnh.
Lí do Võ Lĩnh chọn Nhiếp Thiên là vì muốn nàng coi thanh niên áo trắng là mục tiêu, để thanh niên áo trắng tiêu hao thực lực của nàng.
Trong mắt Võ Lĩnh, Nhiếp Thiên có thực lực yếu nhất, cho dù giết chết Nhiếp Thiên cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hắn.
Chờ sau khi Nhiếp Thiên chết, hắn đoạt được mười lăm viên Thiên Diệu của Nhiếp Thiên, lúc đó Tô Lâm và thanh niên áo trắng có thể đã đánh nhau đến mức kịch liệt.
Đến lúc đó, hắn có thể liên thủ với thanh niên áo trắng đối phó với Tô Lâm, cũng có thể đứng xem, chờ sau khi hai người bọn họ phân thắng bại rồi ra tay với người chiến thắng.
Võ Lĩnh đã tính toán mọi chuyện vô cùng chu toàn, cho rằng chọn Nhiếp Thiên làm mục tiêu đầu tiên tuyệt đối là một quyết định sáng suốt.
Nhưng tâm tư của hắn, Tô Lâm và thanh niên áo trắng đều nhìn thấu.
Bọn họ không lập tức giao chiến là vì lo lắng Võ Lĩnh có thể nhanh chóng giải quyết Nhiếp Thiên, sợ rằng nếu hai người bọn họ đánh nhau kịch liệt sẽ tạo cơ hội cho Võ Lĩnh.
Vì vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không vội ra tay.
Tô Lâm và thanh niên áo trắng dường như đã ngầm hiểu ý nhau.
“Xuy xuy!”
Từng tia u quang giống như rắn điện, uốn lượn trong không trung, lao về phía Nhiếp Thiên.
Giữa những tia u quang kia, một con mãnh hổ gầm rú, mang theo khát vọng giết chóc, hung hăng lao đến.
“Rống! Rống!”
Tiếng gầm rung trời lở đất vang lên từ miệng con mãnh hổ, đánh thẳng vào đầu Nhiếp Thiên.
Tầng tầng tinh thần phòng ngự của Nhiếp Thiên không ngừng vỡ vụn rồi nhanh chóng ngưng tụ lại dưới những tiếng gầm rú đó.
Tinh thần lực của Nhiếp Thiên đang bị tiêu hao với tốc độ kinh người.
“Lợi hại!”
Nhiếp Thiên biến sắc, hắn đang suy nghĩ, định tụ lực lượng chống lại con mãnh hổ đang lao đến, bỗng nhiên tâm niệm vừa động.
Hắn chú ý tới, trong số hai mươi ba quả cầu linh khí đang lơ lửng xung quanh hắn, có một quả cầu nằm trên đường mà con mãnh hổ kia đang lao tới.
Hai mươi ba quả cầu linh khí kia là thứ bỏ đi mà hắn vứt lại sau khi rút dị lực ra.
Nhưng vì mỗi quả cầu linh khí đều do hắn tạo ra, cho nên giữa hắn và những quả cầu linh khí kia vẫn luôn tồn tại một mối liên hệ tinh thần kỳ diệu.
Hắn thử phóng ra một tia tinh thần ý thức, tiến vào bên trong quả cầu linh khí.
Trong nháy mắt, quả cầu linh khí kia như trở thành một phần thân thể của hắn, trở thành sự kéo dài của tứ chi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng ba động bên trong quả cầu.
“Đi!”