Hắn đã bắt đầu coi trọng Nhiếp Thiên, xem hắn là tiểu bối xuất sắc nhất của Lăng Vân Tông, cho rằng tương lai nếu Nhiếp Thiên thật sự có thể tiếp tục mạnh lên, nhất định sẽ trở thành đối thủ đáng gờm của Ngu Đồng và Mạc Hi.
“Tiểu Đồng, lần này ngươi thua là vì hắn có linh khí cường đại.” Phong La suy nghĩ một chút rồi nói với Ngu Đồng đang chán nản: “Linh khí đó... rất kỳ lạ, ngay cả ta cũng không nhìn ra điểm khác thường, không biết đẳng cấp cụ thể. Ta đoán, chắc chắn là bảo vật mà Vu lão quái ban cho hắn.”
“Thua bởi một kiện linh khí cường đại như vậy, không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng quá để tâm.”
“Ta tin rằng, nếu không có kiện linh khí kỳ lạ kia, tiểu tử này đã sớm bị hỏa đao của ngươi chém chết rồi.”
Hắn sợ Ngu Đồng sẽ tuyệt vọng, sẽ vì thất bại lần này mà suy sụp, nên tranh thủ thời gian còn lại, ngay trước mặt Nhiếp Thiên, an ủi nàng.
“Hừ, đừng nghe hắn nói nhảm.” Nhiếp Thiên ghé sát tai Ngu Đồng, hạ giọng nói: “Nếu ta dựa vào linh khí, vậy ngươi... chẳng phải cũng vậy sao?”
“Không có tấm thuẫn đó, ta dùng chiêu quyền kỹ kia, vẫn có thể đánh bại ngươi lần nữa.”
“Ngươi cũng biết, lúc ta còn ở Luyện Khí cảnh tầng tám, đã có thể dùng chiêu đó đánh bại ngươi hai lần liên tiếp.”
“Lần thứ ba, ngươi dùng cấm thuật Địa Võng của Huyết Tông, vẫn không giết được ta, ngược lại còn bị phản phệ, đúng không?”
“Ngu Đồng à Ngu Đồng, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, ngươi nên chấp nhận số phận đi.”
“Dù có đánh bao nhiêu lần nữa, ngươi cũng sẽ thua trên tay ta, hôm nay như vậy, sau này cũng vậy.”
“...”
Trong lúc Phong La an ủi Ngu Đồng, Nhiếp Thiên lại thản nhiên không ngừng dùng lời nói đả kích nàng, muốn gieo rắc bóng ma thất bại vào trong lòng nàng, khiến mỗi lần nàng nhớ đến hắn, đều cảm thấy khuất nhục và bất lực.
Hắn đang gieo vào tâm linh Ngu Đồng một mầm mống tiêu cực, khiến nàng cảm thấy vĩnh viễn không thể chiến thắng hắn.
Hắn biết, cuộc chiến giữa hắn và Ngu Đồng, e rằng sẽ còn kéo dài rất lâu, đối với loại đối thủ này, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không chút khách khí mà ra tay.
Bị hắn liên tục kích thích, Ngu Đồng mặt lạnh như băng, hận không thể lập tức quay người liều mạng với hắn.
Mỗi khi như vậy, loan đao của Nhiếp Thiên đều sẽ vô tình hay cố ý di chuyển đến gần gương mặt xinh đẹp của nàng, nhắc nhở nàng rằng hiện tại nàng đang bị khống chế, chỉ cần dám manh động, sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Ngu Đồng thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng, tạo thành đường cong mê người.
Nhiếp Thiên đứng gần nàng như vậy, có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quyến rũ bên tai nàng, khi Nhiếp Thiên nói nhỏ, ánh mắt hắn cũng không khỏi liếc nhìn bộ ngực đang phập phồng của nàng.
Không biết vì sao, Nhiếp Thiên bỗng nhiên cảm thấy khác thường, đầu óc choáng váng, hắn thè lưỡi liếm nhẹ lên vành tai Ngu Đồng.
Cơ thể Ngu Đồng lập tức cứng đờ.
Nàng dường như cũng có chút hoảng hốt, nhất thời chưa kịp phản ứng, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã hiểu ra.
“Nhiếp Thiên!”
Không còn quan tâm đến loan đao đang kề trên mặt nữa, Ngu Đồng như phát điên, xoay người lại, không sợ chết muốn liều mạng với hắn.
Đôi mắt đẹp của Ngu Đồng bùng cháy lửa giận, giống như một con sư tử cái bị chọc giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhiếp Thiên.
“Tiểu tử to gan!”
Phong La cũng nhìn thấy hành động nhỏ của Nhiếp Thiên, trong nháy mắt cũng nổi giận lôi đình.
Nhiếp Thiên dám khinh bạc Ngu Đồng!
Từng đạo huyết ảnh, từng luồng huyết quang sắc bén từ trong vũng máu dưới chân hắn bắn ra, lao thẳng về phía Nhiếp Thiên.
Nhiếp Thiên chột dạ, bị Ngu Đồng vùng vẫy thoát ra, không kịp rạch một đao, đợi đến khi Ngu Đồng điên cuồng lao đến, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Hắn cũng có chút xấu hổ, nhận ra hành động vừa rồi xuất phát từ nội tâm, có ý nghĩa như thế nào đối với Ngu Đồng.
“Khụ khụ, cái đó... Ta vừa rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Sắc mặt hắn lúng túng, vội vàng lùi lại, đồng thời thử liên hệ với Hỏa Long.
Hỏa Long thân dài gần bốn mươi mét uốn lượn trên không trung, đột nhiên lao về phía Phong La.
Nhiếp Thiên xoay người, không nhìn Phong La và Ngu Đồng đang nổi giận phía sau nữa, chạy thẳng về phía đám người Phan Đào.
...
------------
“Nhiếp Thiên!”
Phía sau, truyền đến tiếng thét lanh lảnh của Ngu Đồng, thanh âm kia tràn ngập cừu hận khắc cốt ghi tâm.
“Tiểu tử! Ngươi trốn không thoát đâu!”
Tiếng gầm của Phong La như sấm sét giữa đất bằng, cũng tràn ngập phẫn nộ.
Nhưng Nhiếp Thiên lại hoàn toàn không để ý, căn bản không có ý định quay đầu lại, ngược lại còn gia tăng tốc độ, đuổi theo đám người An Thi Di và Phan Đào.
“Hương thơm trên người nữ nhân kia thật dễ chịu...” Hắn thầm nghĩ.
Hắn cũng có chút không hiểu, tại sao lúc đó lại hồ đồ liếm vành tai Ngu Đồng.
Lúc ấy hắn cảm thấy mùi hương trên người Ngu Đồng rất dễ chịu, ánh mắt dừng lại trên đường cong tuyệt mỹ trước ngực Ngu Đồng, nhìn vành tai nàng trắng nõn như ngọc gần trong gang tấc, không thể khống chế dục vọng trong lòng, làm ra hành động hoang đường.
Sau khi làm xong, hắn cũng cảm thấy không ổn, cho nên khi Ngu Đồng liều mạng phản kháng, hắn không xuống tay.
Nhưng khi xoay người rời đi, hắn không còn hối hận nữa, cảm thấy một đao kia hắn không chém xuống, đã bù đắp cho hành động lỗ mãng của hắn.
Hắn không cảm thấy mình sai nữa.
“Ầm ầm!”
Từ phương hướng ngọn núi thấp xa xa, vẫn truyền đến tiếng nổ vang động trời, mặt đất khu vực đó như nổi lên những cơn sóng lớn, dần dần ảnh hưởng đến những ngọn núi xung quanh.
Hắn vội vã muốn hội hợp với đám người Phan Đào, không biết động tĩnh bên kia, chỉ biết thời gian cấp bách.