Còn bọn họ, nếu không thể rời đi sớm, đợi đến khi dung nham nóng chảy lan ra khắp mọi ngóc ngách của dãy núi Xích Viêm, bọn họ chắc chắn sẽ chết ở đây!
“Vù vù vù!”
Mọi người thúc giục linh lực, chạy như bay, không còn cố gắng che giấu khí tức nữa, cũng không quan tâm đến việc sẽ bị những kẻ truy đuổi của Quỷ Tông và Huyết Tông lần theo dấu vết mà tìm thấy.
Đến lúc này, tất cả bọn họ đều nhận ra rằng tai họa sau khi Địa Viêm Thú thoát ra ngoài có lẽ còn lớn hơn cả mối đe dọa từ Quỷ Tông và Huyết Tông.
Tuy nhiên, bọn họ mới chỉ chạy được một lúc thì đã buộc phải dừng lại.
Ở bên cạnh dòng sông thanh tịnh phía trước bọn họ, có hai nam nữ mặc áo đỏ đứng thẳng, nữ tử kia... chính là yêu nữ Ngu Đồng đã từng hiện thân ở Thanh Huyễn giới.
“Rốt cuộc cũng tìm được các ngươi rồi.” Phong La bên cạnh Ngu Đồng nhếch miệng cười lớn, nói: “Trước đó đã không bắt được tung tích của các ngươi, không biết các ngươi ẩn thân ở nơi nào. Hắc, không ngờ tới các ngươi bỗng nhiên mất hết cảnh giác, triệt để bại lộ ra.”
Hắn và Ngu Đồng sau khi rời khỏi sơn cốc, một bên phân biệt dấu chân, một bên dùng thần thức khổng lồ dò xét.
Bọn hắn hao phí rất nhiều công phu, mới xác định bọn người Nhiếp Thiên đang ở khu vực phụ cận, nhưng chờ bọn hắn đuổi tới, lại không tìm được chút tung tích nào.
Khu vực phụ cận bao trùm cực lớn, Phong La chỉ có thể dùng thần thức của mình, tìm kiếm từng tấc một.
Loại hiệu suất này, kỳ thật phi thường thấp, hắn tìm cũng rất phiền phức.
Ngay khi hắn còn đang đau đầu, đám người Nhiếp Thiên đã liều mạng chạy trốn, không còn kịp che giấu khí tức trên người, cuối cùng bại lộ trong thần thức của hắn.
“Nhiếp Thiên!”
Ngu Đồng mặc một thân hồng trang, vừa nhìn thấy hắn, tựa như lửa giận trong lòng bùng cháy, mạnh mẽ quát lên.
Trong nháy mắt, ánh mắt Ngu Đồng đã lượn lờ từng sợi huyết khí, những huyết khí kia uốn lượn trong mắt nàng, giống như rồng rắn giao nhau, khiến cả người nàng tràn ngập khí tức yêu dị quỷ quái.
“Huyết Tông, Phong La!”
An Thi Di nhìn thấy nam tử bên cạnh Ngu Đồng, sắc mặt đại biến, vội vàng nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận! Phong La kia, chính là sư đệ của sư phụ Thẩm Tú, là cường giả vừa mới tiến vào Tiên Thiên cảnh không lâu!”
“Tiên Thiên cảnh!” Nhiếp Thiên kinh hãi.
An Thi Di mạnh nhất bên bọn họ, bất quá chỉ là Trung Thiên cảnh hậu kỳ, cách Tiên Thiên cảnh còn một khoảng cách lớn.
Phong La, mặc dù mới vừa vào Tiên Thiên cảnh không lâu, nhưng sự khác biệt giữa hai đại cảnh giới lớn đến mức nào, mọi người đều biết rõ.
Phong La bước vào Tiên Thiên cảnh, nếu không có gì ngoài ý muốn, có thể vững vàng áp chế An Thi Di, mà vẫn còn dư lực.
Còn Ngu Đồng, thì là lúc ở Thanh Huyễn giới đã bước vào Hậu Thiên cảnh, nghe đồn nàng sau khi rời khỏi Thanh Huyễn Giới, tuy thân mang trọng thương, nhưng sau khi khôi phục, thực lực càng mạnh hơn trước!
Một Phong La, một Ngu Đồng, nhìn từ thực lực bề ngoài, hoàn toàn áp đảo bọn họ.
Có lẽ cũng là vì vậy, Phong La và Ngu Đồng mới có lòng tự tin cực lớn, chỉ hai người bọn hắn đã dám truy kích bọn họ lâu như vậy, dám quang minh chính đại chặn ở phía trước bọn họ ra tay.
—— mà không phải lén lút đánh lén.
“Hắn chính là đồ đệ của Vu lão quái?” Phong La nhìn theo ánh mắt Ngu Đồng, liếc mắt nhìn Nhiếp Thiên, gật đầu nói: “Ừm, cũng bước vào Hậu Thiên cảnh rồi. Như vậy rất tốt, hắn hiện tại và ngươi ở cùng một cảnh giới, đều là Hậu Thiên cảnh sơ kỳ. Nói như vậy, thực lực coi như là ngang nhau, ngươi giết hắn, cũng sẽ không cảm thấy thắng mà không vẻ vang.”
“Tiểu Đồng!” Phong La nghiêm mặt nói: “Ngươi đã vì hắn mà loạn tâm, vậy thì bây giờ hãy giết hắn, triệt để tiêu trừ tâm ma!”
Vừa nói, hắn mở tay ra, đột nhiên kết ra một ấn ký.
Khi ấn ký kia hình thành, đám người Nhiếp Thiên lập tức nhìn thấy từ trong mặt đất dưới chân bọn họ toát ra từng luồng huyết vụ.
Mặt đất cứng rắn, giống như bị nhuộm một lớp máu tươi, dường như có máu đang không ngừng tràn ra ngoài.
“Phụt!”
Thân hình Phan Đào chấn động, giống như bị một cỗ lực lượng đánh trúng, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Khương Linh Châu, Diệp Cô Mạt, còn có An Dĩnh, thân thể lắc lư một cái, cũng mặt đỏ bừng, giống như đều bị một lực lượng vô hình nào đó oanh kích.
Thân thể đang đứng thẳng của bọn họ bỗng nhiên lay động kịch liệt, dường như ngay cả đứng cũng không vững.
Dòng sông nhỏ trong vắt bên cạnh Phong La và Ngu Đồng, nước sông trong veo, dường như cũng chứa đầy huyết thủy, trở nên đỏ thẫm như máu.
Trong đám người, chỉ có Nhiếp Thiên và An Thi Di, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Nhiếp Thiên âm trầm, hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một khối đất đá dưới chân hắn, không hề có máu chảy ra, An Thi Di cũng vậy.
Hắn lập tức ý thức được, bí thuật mà Phong La thi triển, chỉ nhằm vào đám người Phan Đào, lại cố ý bỏ qua hắn và An Thi Di.
“Tiểu Đồng, đi đi.” Phong La tùy ý phất tay, nói: “Nha đầu An gia kia, giao cho ta xử lý. Nhiếp Thiên, ta để lại cho ngươi, ta không động đến hắn, chính là để hắn có thể quang minh chính đại chiến một trận với ngươi!”
“Đa tạ Phong thúc.” Ngu Đồng nhẹ giọng nói.
...
------------
“Nhiếp Thiên, tỷ tỷ, không cần lo cho chúng ta, mau rời khỏi đây!”
An Dĩnh hoàn hồn, lập tức lớn tiếng hô, muốn Nhiếp Thiên và An Thi Di nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng biết rõ, thực lực của Phong La Tiên Thiên cảnh tuyệt đối mạnh hơn tỷ tỷ An Thi Di của nàng.
Nàng chưa từng thấy Nhiếp Thiên và Ngu Đồng chiến đấu, cũng không cho rằng Nhiếp Thiên có thể thắng Ngu Đồng, cho dù Nhiếp Thiên có thể chiến thắng Ngu Đồng, cũng không qua được cửa ải Phong La kia.