Đại hán vẻ mặt buồn bã, “Thế nhưng nàng ấy… lại phạm phải một sai lầm cực lớn vào lúc tốt nhất. Nàng ấy sinh con cho một nam nhân mà đến nay chúng ta vẫn không biết là ai, hơn nữa không lâu sau thì qua đời. Những thiên tài địa bảo mà tông môn bỏ ra cho nàng ấy đều trở thành công cốc, rất nhiều người trong môn phái đều cho rằng Nhiếp Đông Hải dạy con không nghiêm, sinh lòng bất mãn.”
“Viên gia và đám người Vân gia kia cũng biết rõ chuyện này, biết Nhiếp Đông Hải đã mất đi sự tín nhiệm của chúng ta.”
“Chính vì vậy, Viên Phùng Xuân và Vân Mông mới dám làm càn.”
“Cũng bởi vì thế, sau khi chuyện kia xảy ra, những kẻ trong môn phái từng coi trọng Nhiếp Cẩn nhất, đặt cược vào nàng ấy đều đứng ngoài cuộc.” Đại hán nhẹ giọng giải thích, nói rõ nguyên nhân trong đó.
Tiểu cô nương nghe xong, nhìn Nhiếp Thiến và Nhiếp Thiên từ xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhà này đúng là xui xẻo.”
Cũng vào lúc này.
Viên Thu Oánh bị Vân Chí Quốc ngăn cản, nàng ta cũng nhận ra có rất nhiều người đang vây xem xung quanh, nàng ta cố nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên, đột nhiên nói: “Được! Ta nể mặt mũi, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ!”
“Vân Tùng!” Nàng ta quát khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn con trai mình, ra lệnh: “Qua đó! Giúp mẫu thân ta dạy dỗ tiểu tạp chủng kia một chút!”
Vân Tùng đã sớm nhìn Nhiếp Thiên không vừa mắt, nghe vậy, không nói hai lời, lập tức lao ra như báo săn.
“Con trai của Vân Chí Quốc, nghe nói ba tháng trước đã đột phá đến Luyện Khí tầng bảy rồi. Nhiếp Thiên… hình như sau khi bị sốt cao cũng đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng bốn. Nhưng dù vậy, tầng bảy đấu với tầng bốn, chênh lệch thực lực quá lớn, đây rõ ràng là bắt nạt người khác mà!”
“Lão bà kia chẳng phải vẫn luôn ức hiếp người khác sao, có gì phải ngạc nhiên?”
“Cũng đúng.”
Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng vì kiêng dè thực lực của Viên gia, còn có sự hung hãn của Viên Thu Oánh, không ai dám đứng ra nói một câu công bằng.
“Nhiếp Thiên! Đừng đánh với hắn, chúng ta đi!” Nhiếp Thiến lo lắng như lửa đốt.
Cách đây không lâu, trận chiến giữa Nhiếp Thiên và Nhiếp Hoằng khiến nàng đến nay vẫn còn sợ hãi. Sau trận chiến đó, tuy Nhiếp Thiên thắng, nhưng đêm đó liền bị sốt cao, nếu không phải Hoa Mộ tình cờ đi ngang qua Hắc Vân thành, e rằng Nhiếp Thiên đã xảy ra chuyện.
Hiện giờ, Hoa Mộ đã rời khỏi Hắc Vân thành từ lâu, tung tích khó tìm, nếu Nhiếp Thiên lại phát bệnh thì ai có thể cứu hắn?
Nhưng ngay khi nàng đang ngăn cản, Nhiếp Thiên đã mạnh mẽ thoát khỏi nàng, không biết sống chết mà xông về phía Vân Tùng.
“Dũng cảm lắm.” Đại hán mặt chữ điền trong đám người, ánh mắt lộ vẻ khác lạ, khẽ nói: “Đáng tiếc, chênh lệch cảnh giới quá lớn, chỉ có dũng cảm thôi thì chưa đủ.”
Tiểu cô nương bên cạnh hắn dường như trời sinh hiếu chiến, vừa thấy Nhiếp Thiên và Vân Tùng giao đấu, lập tức phấn khích, liên tục reo hò.
“Hô hô!”
từng đám lửa từ nắm đấm của Vân Tùng gào thét mà xuất , giống như đá đang cháy, nện thẳng vào mặt Nhiếp Thiên đang lao tới.
Nắm đấm của Vân Tùng còn chưa tới, những ngọn lửa kia đã bay về phía Nhiếp Thiên trước một bước!
Luyện Khí tầng bảy, linh lực ly thể!
Đây là phương thức vận dụng linh lực cao hơn tầng sáu một bậc.
Linh lực ngoại phóng ở tầng sáu chỉ có thể khiến linh lực trong linh hải đan điền chảy ra ngoài cơ thể, nhưng linh lực không thể hoàn toàn rời khỏi cơ thể, chỉ có thể quấn quanh cánh tay và nắm đấm.
Linh lực và tứ chi tách rời, bay ra khỏi nắm đấm, trực tiếp công kích đối thủ, đó chính là linh lực ly thể ở tầng bảy!
Uy lực của tầng cảnh giới này so với lúc trước Nhiếp Hoằng thi triển, nắm đấm kèm theo điện quang, còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn nhiều!
“Phụt phụt phụt!”
Từng đám lửa màu đỏ cam ập tới, phần lớn đánh vào trán và lưng Nhiếp Thiên.
Quần áo và tóc của Nhiếp Thiên lập tức bị đốt cháy, từng tia lửa bùng lên, từng chút lực lượng của ngọn lửa đều cố gắng chui vào huyết nhục của hắn, khiến hắn không nhịn được kêu lên đau đớn.
Ngay trước khi nắm đấm của Vân Tùng thực sự đánh tới, hắn vội vàng nằm sấp xuống đất, lăn lộn một cách chật vật để dập tắt lửa trên người và tóc.
Khi hắn đứng dậy lần nữa, quần áo sau lưng đã xuất hiện những lỗ thủng đen sì, tóc cũng đang bốc khói, trông vô cùng chật vật.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn, Vân Tùng không vội ra tay mà phá lên cười.
Hắn định từ từ nhục nhã Nhiếp Thiên.
“Chênh lệch cảnh giới quá lớn.”
Đại hán đến từ Lăng Vân Tông lắc đầu, thở dài nói: “Đứa nhỏ này chắc cũng mười tuổi rồi, vậy mà mới chỉ Luyện Khí tầng bốn. Thật đáng tiếc, phụ thân của nó chắc không phải người xuất chúng, nếu không… thiên phú của nó không nên kém như vậy.”
“Thiên phú của sư tỷ ta lợi hại lắm sao?” Tiểu cô nương tò mò hỏi.
“ Sư tỷ của ngươi, mười tuổi đã là Luyện Khí tầng chín, hơn nữa còn ở một nơi như Nhiếp gia, thiên phú như vậy có thể nói là xuất loại bạt tụy . ” Đại hán giải thích.
Tiểu cô nương sinh lòng kính trọng, nói: “Vậy thì lợi hại thật.”
Nàng cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng chín, nhưng nàng tự biết mình có thể đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay là nhờ xuất thân.
Trên con đường tu luyện của nàng, nàng đã tiêu hao rất nhiều thiên tài địa bảo quý giá, điều này vô cùng quan trọng.
Nhiếp Cẩn ở Nhiếp gia, một gia tộc phụ thuộc của Lăng Vân Tông, chắc chắn không thể tùy ý sử dụng những dược liệu kỳ lạ kia như nàng.
Trong hoàn cảnh như vậy, Nhiếp Cẩn có thể đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng chín khi mới mười tuổi, ngoài thiên phú hơn người ra thì không còn lý do nào khác.