Phan Đào biết An Thi Di oán hận Phí Lập cực kỳ sâu, cũng biết An Thi Di kỳ thật tâm ngoan thủ lạt, cũng không mềm yếu giống như nàng biểu hiện ra ngoài.
Hiện giờ có cơ hội, nàng tự nhiên sẽ nhân cơ hội này khiến Phí Lập nếm trải chút đau khổ, thậm chí trọng thương Phí Lập cũng có khả năng.
Chỉ là, Phí Lập tuy rằng không giỏi chiến đấu, nhưng cũng là tu vi Trung Thiên Cảnh, một khi hai người ở đây huyết chiến, nhất định sẽ làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Phan Đào nói rõ điểm này, chính là muốn Phí Lập tỉnh táo nhận thức tình cảnh trước mắt, không nên liều chết với An Thi Di.
“Sư phụ ta... Chuẩn bị đi Ám Minh Vực?” Thần sắc Phí Lập chấn động, ánh mắt hắn lóe lên, dường như lập tức liền tin tưởng.
“Uẩn Linh Đan cho các ngươi!”
Phí Lập cũng là người quyết đoán, vừa biết rõ tình huống, lại không chút do dự, từ trong vòng tay trữ vật của hắn, ném ra một cái hộp đựng Uẩn Linh Đan.
Phan Đào nhận lấy cái hộp, mở nắp hộp ra ngửi một chút, lại ném cho An Thi Di.
An Thi Di cẩn thận phân biệt một phen, nhẹ nhàng gật đầu, “Là Uẩn Linh Đan.”
Nhiếp Thiên ở bên cạnh nghe vậy, quả nhiên chính là Uẩn Linh Đan mà hắn tha thiết ước mơ, cũng vui mừng khôn xiết.
Uẩn Linh Đan ở Ly Thiên Vực cực kỳ hiếm thấy, có thể chữa trị thương thế giày vò ngoại công hắn nhiều năm, thứ này trong mắt hắn, còn trân quý hơn cả Viêm Long Khải.
“Ta có thể đi rồi chứ?” Phí Lập lạnh lùng nói.
An Thi Di phất phất tay: “Cút đi! Ngươi không còn chỗ dựa là Cam Khang nữa rồi, về sau đừng để ta gặp ngươi ở Ly Thiên Vực, nếu không...”
Không đợi nàng nói hết lời, Phí Lập hừ lạnh một tiếng, lập tức rời xa mọi người.
“Này, Uẩn Linh Đan của ngươi.” An Thi Di thuận tay ném ra ngoài.
Nhiếp Thiên nhận lấy cái hộp, không thèm nhìn một cái, liền cất cái hộp vào vòng tay trữ vật, cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
An Thi Di cười duyên dáng, nói: “Cuối cùng cũng giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện.”
Nàng vẫn luôn áy náy với Nhiếp Thiên, biết Nhiếp Thiên vì nàng mà đắc tội Cam Khang, nếu không Uẩn Linh Đan kia sớm đã thuộc về Nhiếp Thiên rồi.
Cách đây không lâu, nàng và muội muội An Dĩnh ở trong sân viện kia, khi đã quyết tâm muốn chết, lại là Nhiếp Thiên đột nhiên xuất hiện, tình nguyện trì hoãn thời gian của mọi người, thúc giục tỷ muội các nàng cùng nhau rời đi.
Nàng cũng biết, Ô Hưng của Lăng Vân Tông đồng ý mở miệng, nguyện ý gánh vác trách nhiệm thay tỷ muội các nàng, cũng là bởi vì nể mặt Nhiếp Thiên, không muốn Nhiếp Thiên lãng phí thời gian trên tỷ muội nàng.
Sau đó, Cam Khang chặn ở cửa hang, cố ý gây khó dễ cho mọi người, khiến mọi người không thể lập tức rời đi, cũng là bởi vì nàng.
Nàng biết nàng nợ Nhiếp Thiên quá nhiều, trong lòng áy náy, một lòng muốn tìm cơ hội báo đáp.
Hiện giờ đoạt lại Uẩn Linh Đan vốn nên thuộc về Nhiếp Thiên từ tay Phí Lập, rốt cuộc khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn không ít.
“Chuyện này... Chúng ta còn chưa thoát thân đâu? Có chuyện gì, chờ chúng ta thật sự rời khỏi sơn cốc, sẽ không gặp lại người của Quỷ Tông và Huyết Tông nữa, rồi hãy nói chuyện được không?” Phan Đào cười khổ nói.
“Cũng đúng.” An Thi Di mỉm cười.
“Ngươi tiếp tục dẫn đường đi.” Nhiếp Thiên nói.
...
Ở lối ra mà Nhiếp Thiên cùng mọi người chạy thoát, đông đảo cường giả Huyết Tông đang chém giết kịch liệt với Linh Tông, Bảo Các, cùng với Ô Hưng và Ông bà tử.
Ngu Đồng của Huyết Tông đột nhiên bay tới từ trong cốc, “Dương Nguyên sư thúc, người có nhìn thấy đám tiểu bối của Lăng Vân Tông rời đi không?” Nàng hỏi cường giả Huyết Tông bị mất cánh tay trái, đang kịch chiến với Ô Hưng.
“Ồ, mấy tiểu bối kia vận khí tốt, là nhóm người đầu tiên chạy thoát.” Dương Nguyên thuận miệng đáp.
Ngu Đồng mặc một thân váy dài đỏ như máu, vội vàng truy hỏi: “Có những ai? Cảnh giới gì?”
Cường giả Huyết Tông lúc trước chiến đấu với Lại Dịch, lúc này đang muốn chui vào động đá mà Cam Khang rời đi, đuổi theo Cam Khang và Lại Dịch đã chạy thoát, nghe vậy dừng lại một chút, nói: “Người dẫn đầu là An Thi Di của Linh Tông, tu vi Trung Thiên Cảnh hậu kỳ, những người còn lại đều là tiểu bối, chẳng qua mới bước vào Hậu Thiên Cảnh mà thôi.”
“Phong thúc, người đi cùng ta!” Ngu Đồng thỉnh cầu.
Một cường giả Huyết Tông đi theo nàng gật đầu, nhe miệng cười hung ác: “Ta thích nhất là đuổi giết những con chuột tự cho là mình đã chạy thoát.”
“Ta đã dò hỏi rõ ràng, tên đồ đệ mới mà Vu lão quái thu nhận cũng đã tới đây, chắc hẳn là ở trong số bọn họ!” Trong mắt Ngu Đồng lóe lên huyết quang.
“Nhiếp Thiên mà ngươi nhắc tới suốt nửa năm qua sao?” Dương Nguyên kinh ngạc nói.
“Chính là hắn.” Ngu Đồng sát khí đằng đằng nói.
Dương Nguyên gật đầu, nói với cường giả Huyết Tông phía sau nàng: “Phong La, tiểu tử tên là Nhiếp Thiên kia chính là tâm ma của Tiểu Đồng, ngươi đi giúp nàng ta tiêu diệt tâm ma này đi.”
“Ta biết rồi.” Phong La cười quái dị.
Những cường giả Huyết Tông này đều biết sau khi Ngu Đồng trở về từ Thanh Huyễn Giới, bị trọng thương hôn mê, phải mất một thời gian dài mới khôi phục lại như cũ.
Sau khi khôi phục, Ngu Đồng tu luyện càng thêm khắc khổ , hiện giờ thực lực lại tinh tiến hơn.
Nhưng Ngu Đồng lại ghi nhớ mãi không quên một tiểu tử tên là Nhiếp Thiên, tìm kiếm tin tức của Nhiếp Thiên khắp nơi, sau khi nghe nói Nhiếp Thiên được Vu Tịch thu làm đồ đệ, nàng mới từ bỏ ý định tới Hắc Vân Thành, tới Nhiếp gia giết chết Nhiếp Thiên.
Bọn họ đều nhìn ra, nếu Nhiếp Thiên không chết, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tâm ma trên con đường tu luyện của Ngu Đồng, cho nên đều ủng hộ nàng giết chết Nhiếp Thiên ở chỗ này.