Nhiếp Thiên đứng im tại chỗ đã lâu, vốn vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Lại Dịch, bây giờ hắn thong dong đi lại trong vô số huyết tuyến đỏ tươi, lặng lẽ tới gần Lại Dịch.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vòng tay trữ vật trên tay Lại Dịch.
Viêm Long Khải cùng khối xương thú trong tay hắn, rõ ràng là một bộ, nếu không biết sự tồn tại của Viêm Long Khải thì cũng thôi, bây giờ đã biết Viêm Long Khải không phải vật phàm, hắn tự nhiên muốn đoạt lại.
“Viêm Long Khải...”
Hắn nhìn vòng tay trữ vật kia, trong lòng mặc niệm, cố gắng nghĩ cách đoạt lại Viêm Long Khải.
“Viêm Long Khải, Viêm Long Khải, Viêm Long Khải...”
Theo tiếng niệm của hắn, không biết vì sao, một cỗ khí tức huyết nhục nhàn nhạt, rõ ràng tỏa ra từ trên người hắn.
Hắn và Lại Dịch còn cách xa mấy chục mét, hơn nữa Viêm Long Khải rõ ràng còn ở trong vòng tay trữ vật, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy, hắn và Viêm Long Khải hình thành một loại liên hệ kỳ diệu.
Ngay sau đó, hắn chú ý tới khối xương thú trong tay mình, đột nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng.
“Rống!”
Lại Dịch đang giao chiến với cường giả Huyết Tông, đột nhiên phát ra một tiếng gầm gừ giận dữ, hắn dùng sức vung vẩy cánh tay, vòng tay trữ vật đeo trên cổ tay hắn đang tỏa ra ngọn lửa đáng sợ.
Hắn sợ hãi, ném vòng tay trữ vật cướp được từ tay Nhiếp Thiên ra ngoài.
Nhiếp Thiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hai mắt sáng lên, vui mừng khôn xiết xuyên qua vô số huyết tuyến đỏ tươi, nhặt vòng tay trữ vật rơi trên mặt đất lên.
...
------------
Vòng tay trữ vật bị Lại Dịch ném đi, lúc rơi xuống đất, vẫn còn ngọn lửa lập lòe.
Lại Dịch có tu vi Phàm Cảnh dường như cũng không chịu nổi ngọn lửa tỏa ra từ vòng tay, không thể không tạm thời vứt bỏ vòng tay, tập trung tinh lực chiến đấu với cường giả Huyết Tông.
Nhưng Nhiếp Thiên, khi đưa tay ra bắt lấy vòng tay trữ vật kia, ngọn lửa quấn quanh trên vòng tay bỗng nhiên tắt ngúm.
Hắn dễ dàng nhặt vòng tay lên, đeo lại trên cổ tay mình.
Một luồng ý niệm tràn vào, hắn thấy trong không gian mênh mông trắng xóa của vòng tay, toàn bộ đồ vật đều còn.
Từng tia lửa, lúc này, đang chậm rãi bị Viêm Long Khải hấp thu...
Nhiếp Thiên trong nháy mắt liền hiểu rõ, ý thức được vòng tay trữ vật sẽ đột nhiên sinh dị biến, phóng xuất ra hỏa diễm nóng rực, hoàn toàn là do Viêm Long Khải bên trong gây ra.
Mà Viêm Long Khải sở dĩ phát sinh biến đổi lớn, là bởi vì hắn đang không ngừng kêu gọi Viêm Long Khải, bởi vì thú cốt hắn nắm giữ, dần dần trở nên nóng hổi.
“Viêm Long Khải, Huyết hạch...” Nhiếp Thiên âm thầm suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Huyết hạch, mới là mấu chốt!”
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa từ trên đỉnh đầu mọi người vang lên. Mọi người đang kịch chiến, không để tâm đến biến hóa bên ngoài, đều đang dốc sức chống lại đối thủ của mình.
Chỉ có Nhiếp Thiên, sau khi đeo vòng tay trữ vật lên cổ tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hắn đột nhiên nhìn thấy, một bóng người màu xám khổng lồ từ sơn môn Linh Bảo Các phóng tới Vân Không, bóng dáng màu xám kia do vô số ác quỷ u hồn tụ tập mà thành.
Cự ảnh màu xám, lăng không mà lên, lập tức cùng nữ nhân ngồi ngay ngắn trên huyết sắc liên đài liên thủ, đi vây công Phòng Huy của bảo các.
Phòng Huy đứng trên thanh đồng cự đỉnh, sau khi cự ảnh màu xám bay lên không, thần sắc đột biến, đột nhiên quát lớn bằng giọng nói mà bất cứ ai cũng có thể nghe thấy: “Tất cả đệ tử Linh Tông và bảo các đều không cần kiên thủ sơn cốc nữa! Đệ tử bổn tông, hãy cố gắng hết sức chạy thoát thân, ngày sau sơn môn trọng chỉnh, các ngươi trở về là được!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Nhiếp Thiên hơi đổi.
Hắn lập tức biết, bóng lớn màu xám kia, tất nhiên là cường giả Huyền cảnh của Quỷ Tông!
Nếu như chỉ có nữ nhân Huyết Tông kia, Phòng Huy cảm thấy với nội tình của Linh Bảo Các, với thực lực của hắn, Linh Bảo Các còn có sức đánh một trận.
Nhưng cự ảnh màu xám kia lăng không, khiến hắn hiểu rằng, chí cường giả của Quỷ Tông cũng đã đến nơi này.
Hắn biết rõ, đối mặt với hai cường giả Huyền cảnh, hắn tuyệt đối không thể chiến thắng, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài hai người bọn họ, để cho hai người đó không thể đại khai sát giới.
Chí cường giả của Quỷ Tông và Huyết Tông, nếu đã đến sơn cốc, vậy có nghĩa là Quỷ Tông và Huyết Tông đã dốc toàn lực.
Hắn tự biết Linh Bảo Các không còn khả năng chống lại nữa.
Vì bảo toàn lực lượng tông môn, hắn để cho tất cả đệ tử bảo các và Linh Tông, không cần ngoan cố thủ vững sơn cốc nữa, mà là tìm cơ hội chạy thoát thân.
“Đi!”
“Đại trưởng lão đã lên tiếng, mọi người không cần cố thủ tông môn nữa, mau rời khỏi nơi này trước!”
“Rút lui về phía Lăng Vân Tông, Hôi Cốc, Huyền Vụ Cung, một khi bọn họ nhận được tin tức, nhất định sẽ đến chi viện.”
“Chỉ cần có thể hội hợp với cao thủ ba bên đó, chúng ta còn có cơ hội, còn có thể trở về sơn môn!”
Đa số Luyện Khí Sư của Linh Tông và Bảo Các, sau khi nghe được chỉ thị của Phòng Huy, đều âm thầm cảm kích, lập tức thay đổi chủ ý.
Bọn họ không còn quyết tâm liều chết nữa.
“Vù vù vù!”
Ngay sau khi Phòng Huy lên tiếng không lâu, tại khe hở giữa hai ngọn núi đá, từng cột sáng hỏa diễm phóng lên trời, lần lượt rót vào thanh đồng cự đỉnh kia.
“Sơn môn đã hoàn toàn mở ra! Địa Hỏa Phần Thiên đã hoàn toàn mất hiệu lực!”
“Đại trưởng lão đã mở đường cho chúng ta rồi!”
“Đi mau!”
Bất luận là Luyện Khí Sư của Bảo Các và Linh Tông, hay là tán khách từ bên ngoài đến, đều chú ý tới biến hóa của sơn cốc, lớn tiếng hô hào.
Nhiếp Thiên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.