Cam Khang trầm mặc hồi lâu, nghe đến đây, dường như rốt cuộc đã có quyết định, hắn hít sâu một hơi, nói với Lại Dịch: “Mang nữ nhân kia đi cho ta.” Hắn chỉ vào An Thi Di.
Nói xong, hắn xoay người, không thèm nhìn Liễu Nghiễn, Phan Đào, Nhiếp Thiên và những người khác, dường như cảm thấy có ba người Lại Dịch ở đây là đủ để dễ dàng đạt được mục đích.
“Được!” Lại Dịch gật đầu, phất tay về phía An Thi Di, ra hiệu cho một người bên cạnh ra tay.
“Đi theo chúng ta.” Người nọ lập tức đi về phía An Thi Di, trong mắt hắn có từng luồng khói trắng xám lượn lờ, một cỗ khí tức lạnh lẽo hoang vu, như hóa thành xiềng xích vô hình, bao phủ về phía An Thi Di.
“Tiên Thiên cảnh!” Liễu Nghiễn biến sắc.
Cũng vào lúc này, Lại Dịch thân ảnh khẽ động, liền lướt đến bên cạnh Nhiếp Thiên, không chút khách khí nắm lấy vòng tay trữ vật trên cánh tay Nhiếp Thiên, “Ta chỉ cần Viêm Long Khải cùng huyết hạch, ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.” Hắn đạm mạc nói.
“Đáng chết! Phàm Cảnh!” Liễu Nghiễn hoảng sợ, hắn vội vàng nói: “Nhiếp Thiên! Mau đưa vòng tay trữ vật cho hắn!”
Nhiếp Thiên chấn động ầm ầm, hắn không thấy rõ hướng đi của Lại Dịch, chờ lúc hắn chú ý tới thì phát hiện Lại Dịch đang gần trong gang tấc, cũng đưa tay chụp vào cánh tay của hắn.
Lúc này, Liễu Nghiễn mới kinh hô.
“Phàm Cảnh!” Hắn cũng quá sợ hãi, tự biết chênh lệch giữa mình và Lại Dịch kia cực kỳ lớn, hắn rất quyết đoán cởi vòng tay trữ vật trên cánh tay ra, cũng lùi về sau, ném về phía Lại Dịch.
Nhưng, trong nháy mắt khi vòng tay trữ vật rời tay, hắn lấy khối xương thú kia ra và nắm ở trong lòng bàn tay.
“Coi như ngươi thức thời.” Lại Dịch gật đầu, bắt lấy vòng tay trữ vật hắn ném ra.
Mà lúc này, Nhiếp Thiên dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển về hướng cũ, cũng lớn tiếng kêu lên: “Bảo Các Cam Khang ở đây! Luyện Khí sư cao cấp thứ năm của Bảo Các, ý đồ thoát ly Bảo Các, muốn đào tẩu đến ngoại vực!”
Một ít cường giả Huyết Tông đuổi giết ngoại nhân ở xung quanh nghe được tiếng hét to bên này, nhao nhao bị kinh động.
Rất nhiều người gào thét mà đến.
Cam Khang vừa tiến vào trong hang đá, nghe được tiếng quát của Nhiếp Thiên, sắc mặt liền trầm xuống, nói: “Nếu như đã quyết tâm rời đi, ta cũng chẳng sợ đắc tội với Vu lão quái nữa, tiểu tử kia... Giết hắn cho ta!”
Lại Dịch tiếp nhận vòng tay trữ vật, dùng thần thức kiểm tra một chút, giận tím mặt: “Tiểu tử! Dám can đảm đùa nghịch tâm cơ với ta, ngươi đây là tự tìm đường chết!”
“Bên kia!”
“Bên kia có rất nhiều người!”
Mấy cường giả Huyết Tông bị Nhiếp Thiên hô to gọi nhỏ dẫn tới thành công, lần lượt hiện ra.
...
------------
“Hắc, quả nhiên là Cam Khang của Bảo Các, bắt được một con cá lớn rồi!”
Một cường giả Huyết Tông, vừa đến đã nhìn chằm chằm Cam Khang, nhe răng cười.
Người này mặc một bộ trường sam huyết hồng rách tung toé, hai mắt lúc đóng lúc mở, có huyết quang khiếp người thoáng hiện.
“Huyết Dịch Ngược Dòng!”
Hắn vung một cây pháp trượng màu đỏ sậm, trước tiên thi triển Huyết Tông cấm thuật, chỉ thấy huyết quang đầy trời, như là huyết thủy sền sệt, từ trên bầu trời chảy về phía mọi người.
Sau lưng hắn, lại có mấy cường giả Huyết Tông nghe tin mà đến, cũng đều lập tức thi pháp.
Từng tầng từng tầng quang ảnh màu máu mang theo từ trường quỷ dị khiến người ta máu huyết sôi trào, rất nhanh liền tràn ngập ra.
Gần đó, một vài ngoại nhân bị bọn họ giết chết, sau khi chết đi thì đột nhiên nổ tung.
Từng đạo máu tươi điên cuồng bắn ra, máu tươi mới bay lên giữa không trung, liền nhanh chóng ngưng kết, hóa thành từng huyết ảnh mơ hồ.
Nhiếp Thiên đã cách xa Lại Dịch, ý đồ muốn trốn xa một chút, máu tươi trong cơ thể bỗng nhiên trở nên không bị khống chế.
Nhưng, bị cấm thuật Huyết Dịch Ngược Dòng ảnh hưởng, không chỉ có hắn.
Lại Dịch muốn truy sát hắn, còn có ngoại nhân sắp động thủ với An Thi Di, cũng bỗng nhiên sắc mặt ửng hồng, giống như đang cực lực khống chế sự dị động của máu huyết.
“Đáng chết!”
Lại Dịch mắng nhỏ một câu, ánh mắt hắn nhìn về phía Nhiếp Thiên tràn đầy vẻ hung ác.
Lúc này, hắn đột nhiên hối hận, hối hận vừa rồi không xuống tay giết chết Nhiếp Thiên ngay lập tức.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, một khi lấy được vòng tay trữ vật, xác định Viêm Long Khải cùng Huyết Hạch đều ở đây, sẽ không hề cố kỵ động thủ, đánh chết tất cả mọi người ở nơi đây.
Hắn không có ra tay ngay từ đầu, lo lắng chính là huyết hạch không ở trong vòng tay trữ vật, lo lắng sẽ bị Nhiếp Thiên giấu ở nơi khác.
“Trước tiên giết Cam Khang!”
Người của Huyết Tông sau khi kích phát thành công cấm thuật Huyết Dịch Ngược Dòng, thân ảnh vừa động, liền hóa thành một chùm huyết quang, bay thẳng đến Cam Khang ở trong thạch động.
Ánh lửa bắn tung tóe ở cửa động, sắc mặt Cam Khang âm trầm như nước, hắn lạnh lùng nhìn Lại Dịch, nói: “Nơi đây giao cho ngươi giải quyết!”
Nói xong, Cam Khang không để ý đến bất luận kẻ nào, nhanh chóng tiến vào trong thạch động.
Mấy cường giả Huyết Tông đến, khiến thế cục có biến hóa, những cường giả Huyết Tông chạy tới biết thân phận của hắn, coi hắn là mục tiêu hàng đầu.
Cam Khang rất rõ ràng, hắn lưu lại nơi đây thời gian quá dài, sẽ chỉ càng l hãm càng sâu.
Bởi vậy, hắn ngay cả An Thi Di có thể bị bắt sống hay không, bây giờ cũng không để ý tới, chỉ muốn mau chóng thoát thân.
“Cam trưởng lão, đừng vội đi nha?”
Tên cường giả Huyết Tông kia cười đùa, muốn vượt qua Lại Dịch, đi vào trong hang đá truy kích Cam Khang.
Những người Huyết Tông còn lại tới thoáng nhìn qua, liền nhao nhao chuyển mục tiêu về phía hai ngoại nhân, còn có Liễu Nghiễn, Sử Dật, La Hân và những người có cảnh giới cao hơn.