Vạn Vực Chi Vương

Chương 171: Đường này không thông

Chương Trước Chương Tiếp

Cũng vào lúc này, ba cường giả Huyết Tông mặc huyết y, sau khi từ trên trời giáng xuống, liền hướng về phía đám người Nhiếp Thiên, cùng với tiểu viện yên tĩnh của An Thi Di mà đến.

Ô Hưng đi đầu đội ngũ nhìn thấy Nhiếp Thiên dừng lại, đang thúc giục tỷ muội An Thi Di, hơi nhíu mày.

Nhưng, chỉ trong nháy mắt, hắn liền mở miệng nói với An Thi Di và An Dĩnh: “Hai vị An cô nương, các ngươi hãy cùng chúng ta rời đi. Có thể sống sót đi ra ngoài hay không, ta cũng không dám đảm bảo, nhưng ta có thể cam đoan, sau này Linh Bảo Các sẽ không truy cứu trách nhiệm các ngươi bỏ trốn!”

An Thi Di vốn đã quyết tâm liều chết, nghe Ô Hưng cam đoan như vậy, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng lên.

Nàng lập tức đưa ra quyết định mới, nói với An Dĩnh: “Đi thôi, có lời đảm bảo của Ô tiền bối, chúng ta có thể cùng bọn họ rời đi!”

“Không ai có thể đi!” Một tên cường giả Huyết Tông cười gằn, hóa thành một đạo huyết quang bay tới.

“Tìm chết!” Ô Hưng hừ lạnh, trong tay áo bên trái của hắn bỗng nhiên bắn ra tia điện màu xanh.

“Xèo xèo!”

Một tia sét to dài từ trong tay áo hắn bắn ra.

Tia sét kia, sau khi bắn ra khỏi tay áo, không ngừng biến hóa, lúc thì như lôi long, lúc thì như điện xà, tỏa ra lôi minh và điện uy đáng sợ.

“Ô Hưng của Lăng Vân Tông!” Tên Huyết Tông kia hoảng sợ bỏ chạy.

Nhưng tia sét từ tay áo Ô Hưng bắn ra vẫn như hình với bóng, sau vài giây đã đuổi kịp hắn, đánh thẳng vào sau lưng hắn.

Tên đó lập tức từ giữa không trung rơi xuống, toàn thân bốc khói xanh, như bị thiêu thành than cốc.

“Ô Hưng! Ô Hưng ở đây!”

“Nhanh tới đây vây giết Ô Hưng của Lăng Vân Tông!”

Hai tên Huyết Tông khác gào thét, kêu gọi đồng bọn ở gần đó tới đây.

Ô Hưng trừng mắt nhìn Nhiếp Thiên, nói: “Đi mau!”

...

------------

Nếu không phải vì Nhiếp Thiên trì hoãn thời gian ở chỗ tỷ muội An gia, bọn họ đã có thể đi qua tiểu viện kia rồi, có lẽ sẽ không gặp phải ba tên cường giả Huyết Tông kia.

Không gặp phải ba tên cường giả Huyết Tông kia, Ô Hưng sẽ không ra tay, sẽ không bại lộ vị trí.

Nhưng như vậy, ba tên cường giả Huyết Tông kia, khi giáng xuống gần tiểu viện của tỷ muội An Thi Di, chắc chắn sẽ phát hiện ra hai nàng.

Nhiếp Thiên không nán lại, bọn họ có thể tránh được một trận chiến, nhưng tỷ muội An gia... Tám chín phần mười sẽ bỏ mạng ở đây.

“Đa tình chính là hại người!”

Ông bà tử của Huyền Vụ Cung cũng có chút bất mãn, lẩm bẩm một câu.

“Ô Hưng ở đây!”

Hai tên Huyết Tông còn lại lớn tiếng kêu gọi đồng bọn ở gần đó.

“Ô Hưng của Lăng Vân Tông!”

Các cường giả Huyết Tông từ trên không trung giáng xuống, nghe thấy tiếng kêu gọi của hai tên kia, đều ào ào tập trung lại.

“Hỏng rồi!”

Ô Hưng tập trung nhìn lại, thấy một tên cường giả Huyết Tông mặc huyết y, mất một cánh tay trái.

Hắn biết tên đó là ai.

Liễu Nghiễn! Ngươi dẫn bọn họ đi trước tới nơi Phan Đào nói, ta và Ông bà tử ở lại đoạn hậu.” Ô Hưng quát.

“Trịnh Bân, Hàn Thiến, các ngươi đi theo bọn họ!” Ông bà tử cũng quyết đoán ra lệnh.

Lúc này, sáu tên cường giả Huyết Tông đã tập hợp lại theo tiếng gọi của hai tên kia.

“Ô Hưng! Ông bà tử!” Tên Huyết Tông đại hán chỉ còn lại cánh tay phải cười gằn: “Lâu lắm rồi không gặp! Nửa năm nay, bốn tông các ngươi liên thủ, giết không ít người của Huyết Tông chúng ta, hôm nay nên tính sổ rồi!”

Hắn vung tay phải lên, từng cái luân bàn đỏ như máu, ù ù bay ra.

Những luân bàn kia phát ra tiếng rít chói tai, tỏa ra huyết quang đáng sợ, lập tức vây khốn Ô Hưng.

Mấy tên cường giả Huyết Tông khác, thấy hắn ra tay, đều xông lên vây công Ông bà tử của Huyền Vụ Cung.

“Đi!”

Liễu Nghiễn nghe sư phụ dặn dò, không chút do dự, lập tức thúc giục mọi người mau chóng rời đi.

Hắn chú ý tới, ở trung tâm sơn cốc, lại có mấy tên Huyết Tông, hình như đã nhìn thấy động tĩnh bên này, cũng đều bỏ qua mục tiêu của mình, nhanh chóng tập trung lại.

Liễu Nghiễn biết rất rõ, một khi bị đông đảo cường giả Huyết Tông bao vây, bọn họ đừng hòng tới được chân núi đá kia.

Sử Dật và La Hân đều biết tính tình Ô Hưng, biết một khi hắn đã quyết định, bọn họ làm đồ đệ chỉ có thể tuân theo vô điều kiện.

Vì vậy, bọn họ cũng không có ý định ở lại giúp Ô Hưng chiến đấu, cũng giúp Liễu Nghiễn thúc giục mọi người.

Ba người bọn họ lớn tiếng thúc giục, cũng là một thái độ, khiến Nhiếp Thiên cũng không nảy ra ý định ở lại liều chết, vội vàng cùng Khương Linh Châu, Diệp Cô Mạt đuổi theo đám người Liễu Nghiễn.

“Tên này!” Khương Linh Châu vừa chạy vừa trách cứ Nhiếp Thiên: “An Dĩnh kia, lúc ở Thanh Huyễn Giới, cũng chẳng cho ngươi sắc mặt tốt đẹp gì. Lúc ngươi gặp nạn, nàng ta cũng không hề nghĩ tới chuyện dốc hết sức giúp ngươi, ngươi quản nàng ta làm gì?”

“Vừa ý nha đầu kia rồi chứ gì.” Diệp Cô Mạt bồi thêm một câu.

An Thi Di và An Dĩnh ở phía sau cũng đều nghe được lời chỉ trích của hai người đối với Nhiếp Thiên, nhưng hai tỷ muội các nàng lại không nói một lời.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Liễu Nghiễn, theo chỉ dẫn của Phan Đào, rất nhanh đã rời xa Ô Hưng và Ông bà tử.

Nhiếp Thiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, phát hiện Ô Hưng và Ông bà tử, dường như đã dần dần bị cường giả Huyết Tông bao vây.

Hắn đột nhiên sinh lòng hổ thẹn.

“Xin lỗi nha.” An Dĩnh tiến lên, nhỏ giọng tạ lỗi.

An Thi Di mím môi, mặc dù không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng chứa đầy vẻ áy náy.

Hai nàng đều biết, nếu như không phải bởi vì hai nàng, đám người Nhiếp Thiên có lẽ sẽ không bị cường giả Huyết Tông để mắt tới, cũng sẽ không ở lại đình viện của các nàng dù chỉ một khắc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)