Đây là sỉ nhục lớn của Nhiếp gia, Nhiếp Đông Hải vì việc này, dưới cơn thịnh nộ xông vào Vân gia, kết quả lại bị cường giả Vân gia và Viên gia liên thủ đánh trọng thương, từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Sau lưng Vân gia và Viên gia đều có thế lực Luyện Khí Sĩ cường đại chống lưng, cho dù là Lăng Vân Tông cũng không nguyện ý vì Nhiếp gia mà đại động can qua, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.
Viên Thu Oánh thành công đẩy Nhiếp Thiến đi, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Vân Chí Quốc và nàng, mỗi lần gặp Nhiếp Thiến đều trăm phương ngàn kế châm chọc, chưa từng nói một câu tử tế.
“Không cần để ý tới bọn chúng, chúng ta đi.” Nhiếp Thiến nắm lấy cánh tay Nhiếp Thiên kéo hắn, muốn tránh Viên Thu Oánh.
“Ta không đi!” Nhiếp Thiên đứng tại chỗ như cây thương sắt.
“Đừng quậy.” Nhiếp Thiến trừng mắt liếc hắn một cái: “Chúng ta còn có việc, không nên lãng phí thời gian cho kẻ đáng ghét, đi thôi.”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại dùng sức kéo Nhiếp Thiên, muốn nhanh chóng đưa Nhiếp Thiên rời khỏi cửa Linh Bảo Các.
“Đừng vội, chúng ta đã lâu không gặp, tỷ muội ôn chuyện với nhau sợ gì?” Khuôn mặt Viên Thu Oánh đang mỉm cười, rõ ràng mang theo ác ý: “Đứa nhỏ này chính là Nhiếp Thiên không cha kia sao? Ha ha, chẳng phải trước đó nghe nói hắn sắp chết sao? Cũng đáng thương, đứa nhỏ không cha không mẹ, sống chẳng qua cũng chỉ là trò cười.”
“Lão bà, ngươi có cha mẹ sinh ra, nhưng lại không có cha mẹ dạy dỗ!” Nhiếp Thiên nhăn mũi, hừ một tiếng, “Chỉ có những nữ nhân không biết xấu hổ mới biết rõ người ta đã có thê tử, còn nhất quyết phải bám lấy!”
“Tiểu tạp chủng! Là ai dạy ngươi? Ngươi dám nhục mạ ta?” Viên Thu Oánh nổi trận lôi đình.
Lời nói của Nhiếp Thiên vừa vặn đâm trúng chỗ đau của nàng, những năm gần đây, nàng hận nhất là người khác lấy những lời này nói nàng.
Chính nàng cũng biết, nàng cướp Vân Chí Quốc từ tay Nhiếp Thiến, không phải là chuyện vẻ vang gì.
Trong Hắc Vân thành, rất nhiều người khi nhắc tới chuyện này, cũng đều sẽ nói nàng không đúng, nàng tự nhiên cũng biết rõ.
Nhưng bởi vì nàng đến từ Viên gia cường đại, chưa từng có người nào dám nói thẳng chuyện này trước mặt nàng.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn làm nhục Nhiếp Thiến một phen, nhưng sự châm chọc của Nhiếp Thiên, trong nháy mắt đã châm lửa giận trong lòng nàng, khiến nàng lập tức mất khống chế.
“Ta chỉ nói sự thật thôi, ai cũng biết ngươi đã làm gì. Sao, ngươi dám làm, còn sợ người khác nói à?” Nhiếp Thiên hừ hừ: “Sợ người ta nói, còn không biết xấu hổ đi cướp trượng phu của người khác? Ngươi có biết liêm sỉ không? Ngươi có biết xấu hổ hay không hả?”
“Tiểu Thiên!” Nhiếp Thiến lo lắng nói.
Lời Nhiếp Thiên nói cũng là những điều nàng vẫn luôn muốn nói, mặc dù nàng nghe được trong lòng thầm vui, nhưng lại biết tính cách của Viên Thu Oánh, lo lắng Viên Thu Oánh sẽ làm càn trước mặt mọi người.
“Tiểu tạp chủng không cha không mẹ! Hôm nay ta muốn dạy ngươi thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ!”
Trong mắt Viên Thu Oánh bốc cháy lửa giận, tay trái đột nhiên nâng lên, từng vòng gợn sóng linh lực màu tím nhạt, lập tức từ lòng bàn tay nàng khuếch tán ra.
“Thu Oánh! Đây là cửa Linh Bảo Các, đừng chấp nhặt với tiểu hài tử, tự rước lấy tiếng cười!” Vân Chí Quốc vội vàng ngăn cản.
Lúc này, rất nhiều người ra vào Linh Bảo Các, cảm nhận được nơi này đang căng thẳng, đều chậm rãi dừng bước, hứng thú nhìn xung đột sắp bùng nổ giữa hai bên.
“Hắc, là người của Nhiếp gia và Vân gia.”
“Có trò hay để xem rồi!”
“Lão bà của Vân Chí Quốc kia, vẫn luôn kiêu ngạo như vậy!”
“Phụ thân của nàng ta, chính là Viên gia gia chủ Hàn Thạch thành, nàng ta ở Hắc Vân thành chúng ta, thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.”
“Haiz, Nhiếp gia cũng thật xui xẻo, hết lần này tới lần khác chọc phải nữ nhân chua ngoa của Viên gia này. Bởi vì nàng ta, Nhiếp Đông Hải không chỉ bị trọng thương, mà còn mất đi vị trí gia chủ vào một thời gian trước, thật sự là thảm.”
“…”
Những người Hắc Vân thành đang đứng xem, sau khi lùi ra xa một chút so với Viên Thu Oánh và Nhiếp Thiến, liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Trong đám người, một tiểu cô nương xinh xắn như ngọc, được một đại hán trung niên mặt chữ điền nắm tay, cũng tò mò nhìn lại.
Tiểu cô nương bằng tuổi Nhiếp Thiên, mặc váy màu vàng nhạt, trên cổ tay đeo rất nhiều vòng tay bạc sáng bóng, đôi mắt sáng long lanh chớp động, trông có vẻ linh động lanh lợi.
“Lan thúc, bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu cô nương vừa ăn hạt dưa vừa hỏi với vẻ hứng thú.
Đại hán trung niên mặt chữ điền nhìn về phía Viên Thu Oánh đang giận dữ, khẽ nhíu mày, dường như biết rõ tình hình, thấp giọng giải thích.
“Nữ nhân họ Viên kia cướp phu quân của người khác, sao còn dám phách lối như vậy?” Tiểu cô nương kinh ngạc nói.
“Chính là vì ả họ Viên, là nữ nhi của Viên Phùng Xuân ở Hàn Thạch thành.” Đại hán thở dài. “Nói đúng ra, Nhiếp gia thần phục chúng ta, Nhiếp Đông Hải những năm này cũng coi như tận tâm tận lực, chuyện này cũng không phải lỗi của Nhiếp gia, lẽ ra chúng ta nên đứng ra chủ trì công đạo, nhưng mà…” Đại hán lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn.
“Chẳng phải chúng ta nên bảo vệ kẻ thần phục mình sao?” Tiểu cô nương phẫn nộ nói.
“ Nhị nữ nhi của Nhiếp Đông Hải tên là Nhiếp Cẩn, nếu như nàng ấy còn sống, xét theo bối phận thì là sư tỷ của ngươi. Nàng ấy cũng giống như ngươi, thiên phú tu luyện cực kỳ xuất chúng, được tông môn coi là ‘ hạt giống ’ bồi dưỡng, dồn rất nhiều tài nguyên tu luyện cho nàng ấy, tông môn kỳ vọng rất nhiều vào nàng ấy. ”