Vạn Vực Chi Vương

Chương 165: Huyết nguyệt lâm không (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Theo lời Liễu Nghiễn, nếu như hắn không mua Viêm Long Khải, thậm chí cũng không cần vòng tay, tùy tiện kiếm một cái túi vải, là có thể đựng tất cả đồ dùng cần thiết của hắn rồi.

Hắn đã tốn chín ngàn linh thạch cho Viêm Long Khải, cũng không muốn tiêu xài hoang phí quá, kẻo sư phụ lại nói hắn phá của.

“Lấy chiếc màu vàng sẫm kia đi.” Hắn lấy lệnh bài của Vu Tịch ra, đưa cho Luyện Khí sư sau quầy, chỉ vào một chiếc vòng tay.

Luyện Khí sư của Bảo Các kia sau khi nhận lấy lệnh bài, liền lấy chiếc vòng tay hắn chọn ra, đưa cho hắn.

Phan Đào thì ở bên cạnh, giải thích cách sử dụng vòng tay cho hắn, nói với hắn chỉ cần đưa một tia thần thức, hoặc là một đạo linh lực vào, là có thể cất đồ hoặc lấy đồ.

Hắn đeo vòng tay lên, làm theo lời Phan Đào nói, cất một ít linh thạch trên người vào trong đó.

Một tia thần thức tiến vào bên trong vòng tay, hắn phát hiện bên trong vòng tay là một không gian trắng xóa, rộng khoảng một phần ba gian thạch thất.

Đối với hắn mà nói, hiện tại toàn bộ gia sản chỉ có một ít linh thạch, một khối xương thú, một tấm lệnh bài, và một bộ Viêm Long Khải, không gian đó đã đủ lớn rồi.

Cho dù cộng thêm lá cờ mà hắn gửi ở chỗ Khương Linh Châu, nhiều nhất cũng chỉ dùng hết một phần nhỏ không gian bên trong vòng tay trữ vật, cho nên chiếc vòng tay trữ vật trị giá năm ngàn linh thạch này, tuyệt đối có thể thỏa mãn yêu cầu hiện nay của hắn.

“Lệnh bài của ngươi.” Luyện Khí sư của Bảo Các đưa lại lệnh bài cho hắn, sau khi hắn nhận lấy liền tiện tay ném vào trong vòng tay trữ vật.

Không vội vã rời đi, hắn biểu lộ hứng thú với thạch lâu chuyên bán các loại đồ vật đặc thù này, liền ở trong đó dạo quanh một vòng.

Hắn vốn tưởng rằng Giám Bảo hội của Linh Bảo Các chỉ bán ra các loại linh khí.

Đến sau này, mới phát hiện ngoại trừ linh khí, linh giáp ra, trên Giám Bảo hội còn có đan dược.

Bây giờ dưới sự dẫn dắt của Phan Đào, lại phát hiện đồ vật bán ở đây là các loại sách cổ, điển tịch trận pháp kỳ quái không trọn vẹn, còn có rất nhiều pháp quyết tu luyện thiếu trang.

Vật phẩm trong lầu này tuy nhiều loại không hoàn chỉnh, nhưng lại cực kỳ phong phú, khiến Nhiếp Thiên có nhận thức mới về các loại vật phẩm trên người Luyện Khí sĩ.

“Không lấy được Uẩn Linh Đan, chỉ có được Viêm Long Khải, còn có một chiếc vòng tay trữ vật, theo lời sư phụ, ta còn có thể mua thêm một món đồ nữa.” Dạo quanh một vòng, Nhiếp Thiên âm thầm suy nghĩ, đang nghĩ xem món đồ còn lại rốt cuộc nên mua thứ gì.

“Thôi đi, nơi này không có gì đáng xem.” Phan Đào không kiên nhẫn, nói: “Nơi đây có rất nhiều thứ, đều là thứ phẩm không trọn vẹn. Còn về điển tịch trận pháp, mảnh vỡ, các loại sách cổ miêu tả về cổ Luyện Khí sĩ, ngươi căn bản không cần. Bởi vì sư phụ ngươi mới là chuyên gia phương diện này, những thứ này đều là sau khi Bảo Các chúng ta giám định, xác nhận không có giá trị gì cả.”

“Những thứ ở đây, đừng nói là không trọn vẹn, cho dù là hoàn chỉnh, sư phụ ngươi cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.”

“Người mới thật sự là đại sư, nếu ngươi mang những thứ rác rưởi này về, sư phụ ngươi sẽ mắng ngươi té tát cho mà xem!”

“Ồ, ra vậy.” Nhiếp Thiên gật đầu, rốt cuộc không ở lại nơi đây nữa, sau khi cùng Phan Đào đi ra, bị hắn lôi kéo, tùy ý dạo chơi trong Linh Bảo Các.

“Ngươi xem, ba ngọn núi kia chính là trận nhãn của hộ tông đại trận Linh Bảo Các. Hộ tông đại trận của Linh Bảo Các chúng ta tên là Địa Viêm Phần Thiên. Dưới ba ngọn núi kia có then chốt trực tiếp thông đến Địa Tâm Chi Hỏa, có thể liên tục không ngừng rút ra hỏa diễm từ dưới lòng đất.”

“Một khi Địa Viêm Phần Thiên đại trận mở ra, toàn bộ bầu trời Linh Bảo Các đều sẽ bị liệt diễm dưới lòng đất bao phủ.”

“Cho dù là Luyện Khí sĩ Huyền cảnh, muốn đột phá tầng hỏa diễm kia cũng phải tốn chút công sức. Luyện Khí sĩ dưới Huyền cảnh không thể nào đột phá kết giới hỏa diễm, xông vào bên trong sơn cốc của chúng ta.”

“...”

Phan Đào rất kiêu ngạo, giới thiệu cho Nhiếp Thiên đủ loại kỳ quan dị địa của Linh Bảo Các, nói cho hắn biết uy lực của kỳ trận Địa Viêm Phần Thiên.

Sắc trời dần tối, hai người ước định ngày mai sẽ đi đến mấy thạch lâu có linh khí áp trục, để xem hội đấu giá kịch liệt nhất.

Sau khi Nhiếp Thiên trở về, tìm Khương Linh Châu lấy lại Viêm Long Khải, cất vào trong vòng tay trữ vật của mình.

Lá cờ hắn đoạt được từ Viên Phong, một khi lộ ra ngoài, có thể sẽ có dao động yếu ớt, Khương Linh Châu lo lắng Tang Bỉnh và Viên Nhàn của Hôi Cốc phát hiện, nên nói cho hắn biết sau khi rời khỏi Linh Bảo Các mới đưa cho hắn.

Nhiếp Thiên cũng không có hứng thú đặc biệt nồng đậm với lá cờ kia, tự nhiên không nóng lòng.

Đêm xuống, hắn tiếp tục dùng linh thạch để tu luyện, hơn nữa còn cố ý lấy xương thú và Viêm Long Khải ra từ trong vòng tay trữ vật.

Không lâu sau, hắn liền cảm nhận được sự ấm áp của xương thú, lại phát hiện tinh khí huyết nhục trong cơ thể mình đang chậm rãi chảy về phía Viêm Long Khải.

Cũng không biết đã tu luyện bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm thần bị áp chế, lúc luyện hóa linh thạch cũng cảm thấy vất vả hơn so với bình thường.

Dừng lại, hắn nhìn về phía trăng tròn ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo kia như bị phủ lên một tầng huyết sắc nhàn nhạt.

“Không gian ba động không đúng!”

Nhưng vào lúc này, từ tầng sáu của thạch lâu bỗng nhiên truyền đến tiếng quát khẽ của Ô Hưng.

Rất nhanh, Ô Hưng từ trên lầu đi xuống, Nhiếp Thiên cùng Khương Linh Châu, Diệp Cô Mạt cũng đều mờ mịt đi ra khỏi thạch thất, đứng ở hành lang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)