Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc ban đầu hắn có được xương thú, xương thú kia cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Mãi đến khi xương thú bắt đầu hấp thu lực lượng hỏa diễm của Hỏa Vân Thạch, mới hơi có chút kỳ dị, đợi đến khi xương thú hấp thu hết lực lượng hỏa diễm của tất cả Hỏa Vân Thạch trong hầm mỏ, xương thú ngưng tụ ra một giọt máu tươi, xương thú kia mới trở nên càng ngày càng thần kỳ, từ đó đưa hắn đến một dị địa xa lạ, cho hắn một cơ duyên to lớn.
Xương thú, cần hấp thu lực lượng hỏa diễm, mà Viêm Long Khải kia, dường như cần hấp thu huyết nhục tinh khí trong cơ thể hắn.
“Xem ra, nếu muốn thật sự tìm hiểu Viêm Long Khải, biết được chỗ kỳ lạ của nó, ta trước tiên phải trả giá.” Hắn lẩm bẩm, âm thầm nghĩ: “Thứ này, tốt nhất không nên thường xuyên lộ ra ngoài, ta cần một chiếc nhẫn trữ vật.”
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, hắn nói với Liễu Nghiễn, hôm nay phải mua một chiếc nhẫn trữ vật.
“Nhiếp Thiên, ngươi đến Linh Bảo Các, sao cũng không tìm ta?”
Buổi sáng, hắn tạm thời cất Viêm Long Khải vào trong nhẫn trữ vật của Khương Linh Châu, vừa định ra ngoài, liền thấy Phan Đào bất mãn đi ra ngoài lầu.
“Chuyện này, hai ngày nay có chút bận.” Nhiếp Thiên cười nói.
“À, chuyện ngươi nhận An Thi Di làm tỷ tỷ kết nghĩa, ta cũng nghe nói một chút.” Phan Đào thở dài, nói: “An Thi Di là tỷ tỷ của An Dĩnh, ta vốn cũng muốn giúp đỡ, nhưng...”
Hắn lắc đầu, thấy những người khác của Lăng Vân Tông đi ra, liền dừng lại không nói nữa.
“Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi dạo, người của Lăng Vân Tông các ngươi, làm sao có thể quen thuộc Linh Bảo Các hơn ta? Bất kể ngươi muốn tìm thứ gì, hỏi bọn họ, cũng không bằng hỏi ta!”
Phan Đào kéo Nhiếp Thiên, không để ý đến những người khác của Lăng Vân Tông, trực tiếp rời đi.
...
------------
Vừa rời khỏi mọi người ở Lăng Vân Tông, Phan Đào lập tức nói: “Nhiếp Thiên, chuyện của An Dĩnh tỷ tỷ, ta lực bất tòng tâm.”
“Cam Khang trưởng lão, là Luyện Khí sư cao cấp thứ năm của Bảo Các, Bảo Các và Linh Tông chúng ta là hai nơi riêng biệt, cho dù là gia gia ta, cũng không quản được bọn họ.”
“Hơn nữa, người có ý đồ với An Dĩnh tỷ tỷ, cũng không chỉ có một mình Cam Khang trưởng lão.”
“Gia gia ta tuy là Đại trưởng lão của Linh Tông, nhưng cũng không muốn bởi vì ta thích An Dĩnh, mà gánh chuyện của An Thi Di lên đầu Phan gia chúng ta.”
Phan Đào sợ Nhiếp Thiên xem thường hắn, vội vàng giải thích với Nhiếp Thiên, nói rõ sự bất đắc dĩ của mình.
“Ta hiểu.” Nhiếp Thiên đáp.
“Đúng rồi, hiện tại ngươi đang ở cảnh giới gì?” Phan Đào hỏi.
“Luyện Khí tầng chín, ta tu luyện đến nay, rốt cuộc cũng gặp phải bình cảnh.” Nhiếp Thiên cười nói: “Sư phụ bảo ta đến Linh Bảo Các, là hy vọng ta có thể rèn luyện tâm tính, dùng phương pháp của mình để bước vào Hậu Thiên cảnh.”
“Tốc độ tiến giai của ngươi thật sự rất nhanh, ta biết lúc ngươi tiến vào Thanh Huyễn giới chỉ mới là Luyện Khí cảnh tầng sáu. Chỉ trong vòng nửa năm, ngươi từ tầng sáu lên tầng tám. Nửa năm nay, lại từ tầng tám đột phá lên tầng chín, với thiên phú và năng lực của ngươi, bước vào Hậu Thiên cảnh, chắc cũng chẳng bao lâu nữa.” Phan Đào nói.
“Còn các ngươi thì sao?” Nhiếp Thiên hỏi.
Phan Đào cười lớn: “Ta nói cho ngươi biết, mỗi người sống sót trở về từ Thanh Huyễn giới, đều đã lột xác. Lần thí luyện ở Thanh Huyễn giới này, hung hiểm và tàn khốc như vậy, nó khiến cho rất nhiều người chúng ta, đều đã phá vỡ bình cảnh.”
“An Dĩnh, ta, Trịnh Thụy. Ba người chúng ta trước khi bước vào Thanh Huyễn giới, đều là Luyện Khí tầng chín, hiện tại chúng ta đều đã đột phá đến Hậu Thiên cảnh, hơn nữa không cần dùng đến Ngộ Thiên Đan!”
“Không chỉ có chúng ta, Khương Linh Châu, Diệp Cô Mạt, Trịnh Bân, cũng đều từ Luyện Khí tầng chín bước vào Hậu Thiên cảnh.”
“Chỉ có Nhiếp Nhàn cùng là người của Nhiếp gia các ngươi, bởi vì thời gian hắn ở Luyện Khí tầng chín quá ngắn, hình như không thông qua được thí luyện ở Thanh Huyễn giới, tích lũy đủ lực lượng, hiện tại vẫn còn ở Luyện Khí cảnh.”
Phan Đào nói một hồi, dường như vẫn còn hoài niệm sự hung hiểm của Thanh Huyễn giới, nói: “Theo lời gia gia ta nói, hoàn cảnh càng ác liệt, càng có thể kích phát tiềm năng. Trước sinh tử, chúng ta thường có thể nhận thức rõ bản thân mình nhất, từ đó tìm được phương pháp phá vỡ bình cảnh, từ đó đột phá.”
“Được rồi, mục đích chính của ta hôm nay, là mua một chiếc nhẫn trữ vật.” Nhiếp Thiên nói.
“Đi theo ta là được.” Phan Đào nói liên hồi suốt dọc đường, đổi hướng, không lâu sau liền dẫn Nhiếp Thiên, đến một thạch lâu chuyên bán những vật phẩm đặc biệt.
Trong thạch lâu đó, có rất nhiều sách cổ liên quan đến trận pháp và phù văn của Luyện Khí sĩ, còn có rất nhiều sách về luyện khí.
“Ồ, Phan Đào, ngươi đến đây làm gì?” Luyện Khí sư trong Bảo Các nhìn thấy hắn, đều nghi hoặc hỏi.
“Ta mua nhẫn trữ vật giúp huynh đệ ta.” Phan Đào thuận miệng đáp, rồi dẫn Nhiếp Thiên, đến một quầy hàng chuyên bày bán nhẫn trữ vật.
Trong quầy hàng đó, bày sáu món đồ trữ vật, trong đó có bốn chiếc vòng tay, hai chiếc nhẫn.
Hai chiếc nhẫn, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu vàng, giá một vạn linh thạch.
Bốn chiếc vòng tay, màu sắc khác nhau, giá chỉ có năm ngàn linh thạch.
“Nhiếp Thiên, nhẫn trữ vật tuy nhỏ, nhưng dung lượng lại gấp đôi vòng tay, cho nên giá cả cũng đắt gấp đôi.” Phan Đào thay Luyện Khí sư kia giới thiệu: “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh, theo ta thấy, chọn một chiếc vòng tay là đủ dùng rồi.”
“Vậy chọn vòng tay đi.” Nhiếp Thiên gật đầu.
Trước đó Liễu Nghiễn cũng đã nói, Luyện Khí sư cảnh giới thấp, lúc đầu không cần nhẫn trữ vật quá quý giá.