Vạn Vực Chi Vương

Chương 158: Viêm long khải

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Cầm trong phòng nghe Nhiếp Thiên nói vậy, cũng đột nhiên hiểu ra.

Liễu Nghiễn cười khổ, cũng cảm thấy đau đầu.

Nếu như không có chuyện tối qua, hắn tin rằng Nhiếp Thiên có thể dễ dàng lấy được Uẩn Linh Đan bằng lệnh bài của Vu Tịch.

Nhưng bây giờ...

Uẩn Linh Đan là của Cam Khang, chủ nhân không muốn bán, bọn họ đương nhiên không thể ép mua.

Trong lúc Liễu Nghiễn đang do dự bất lực, Phí Lập lấy ra một cái hộp đựng Uẩn Linh Đan từ trong quầy, vuốt ve nắp hộp được chạm khắc hoa văn tinh xảo, chậm rãi nói: “Viên Uẩn Linh Đan này, là sư phụ ta dùng một kiện linh khí trung cấp lục phẩm, đổi lấy từ tay một Luyện Khí Sĩ ở bát vực khác.”

“Uẩn Linh Đan tuy không hiếm ở bát vực khác, nhưng ở Ly Thiên Vực chúng ta, cũng không nhiều lắm.”

“Viên đan dược này cũng không phải là không thể bán, nếu như ngươi không xen vào việc của người khác nữa.”

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên, dường như đang đợi Nhiếp Thiên chịu thua, đưa ra một lời hứa.

“Chúng ta đi thôi.” Nhiếp Thiên nói.

Liễu Nghiễn thở dài, nói với Phí Lập: “Ta biết sư phụ ngươi là người thế nào, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ, vì một viên Uẩn Linh Đan mà đi đắc tội với sư thúc tổ của ta, rốt cuộc có đáng hay không?”

“Đồ của chúng ta, ta không bán, chẳng lẽ hắn còn dám đến Linh Bảo Các cướp đoạt hay sao?” Phí Lập lạnh lùng nói.

“Được rồi.” Liễu Nghiễn gật đầu, cũng không còn muốn khuyên nữa, liền cùng Nhiếp Thiên đi xuống lầu.

“Ơ, sao nhanh vậy đã trở lại rồi? Lấy được Uẩn Linh Đan chưa?” Lúc xuống đến nơi, lão bà của Huyền Vụ Cung tò mò hỏi.

“Không có, người ta không chịu bán.” Liễu Nghiễn cười khổ.

Lão bà ngẩn người, “Không thể nào? Ai bán Uẩn Linh Đan mà ngay cả mặt mũi của Vu lão quái cũng không nể?”

Liễu Nghiễn nhún vai, không giải thích, dẫn Nhiếp Thiên ra khỏi Đan Lâu.

Bên ngoài Đan Lâu, Liễu Nghiễn suy nghĩ một chút, nói: “Đừng vội, ta sẽ thử nhờ vài người bạn, xem bọn họ có thể mua được viên Uẩn Linh Đan kia hay không.”

“Cảm ơn Liễu thúc.” Nhiếp Thiên không giấu giếm, giải thích chuyện hôm qua: “An Thi Di có ơn với ta, nếu không phải nàng cho ta cơ hội tiến vào Thanh Huyễn giới, thì sẽ không có Nhiếp Thiên ta ngày hôm nay.”

“Ừm, biết ơn báo đáp là chuyện nên làm.” Liễu Nghiễn gật đầu, “Uẩn Linh Đan tuy rất hiếm ở Ly Thiên Vực chúng ta, nhưng ở bát vực khác, cũng không phải là đan dược quá quý giá. Cho dù lần này không lấy được viên Uẩn Linh Đan kia, về sau vẫn còn cơ hội. Dù sao, ngươi là đồ đệ của sư thúc tổ.”

“Đi thôi, đừng bận tâm đến Đan Lâu nữa, chúng ta đi nơi khác xem thử.”

Nhiếp Thiên đáp: “Cũng chỉ có thể như vậy trước.”

Sau đó, hắn tạm thời gác lại chuyện Uẩn Linh Đan, đi theo Liễu Nghiễn, dạo quanh các lầu các linh khí trong Linh Bảo Các.

Liễu Nghiễn biết tu vi của hắn bây giờ chỉ là Luyện Khí cảnh, nên không dẫn hắn đến những nơi bán linh khí cao cấp, mà dẫn hắn đến khu vực chuyên bán linh khí cấp thấp.

Đi dạo vài vòng, thấy Nhiếp Thiên hoa cả mắt, nhưng vẫn chưa chọn mua món nào, Liễu Nghiễn nhịn không được hỏi: “Nhiếp Thiên, lúc đến đây, ngươi không nghĩ đến việc sẽ mua loại linh khí nào sao? Còn nữa, năm đó ta không nhìn ra thuộc tính tu luyện của ngươi, sư phụ ngươi chắc là có thể, ngươi...”

Nhiếp Thiên sờ đầu, nói: “Không có, sư phụ ta chưa bao giờ đề cập qua chuyện thuộc tính tu luyện. Trước khi ta đến, người cũng chỉ bảo ta tùy tiện chọn lựa ba thứ đồ chơi nhỏ, không đưa ra phạm vi cụ thể.”

Liễu Nghiễn nghe hắn nói như vậy, cảm thấy đau đầu, “Không có phạm vi, không có yêu cầu gì đặc biệt, tùy tiện chọn ba thứ đồ chơi nhỏ, vậy phải chọn như thế nào?”

Cứ như vậy trong chốc lát, hắn dẫn Nhiếp Thiên đi dạo ba lầu các bán linh khí cấp thấp, có bán bảo giáp, có bán đao kiếm, cũng có những thứ đồ chơi nhỏ có thuộc tính kỳ quái.

Nhiếp Thiên đối với mỗi một loại đồ vật đều toát ra hứng thú, nhìn là hào hứng bừng bừng, nhưng lại không chọn gì cả.

Hắn còn tưởng rằng Nhiếp Thiên không tìm được món đồ vừa ý, bây giờ nghe Nhiếp Thiên nói như vậy, hắn mới biết Nhiếp Thiên cũng không có phương hướng, căn bản là không biết nên lựa chọn như thế nào.

“Liễu thúc, ngươi cứ tự mình đi chọn những thứ ngươi cần đi, ta đi dạo một chút, nếu có gì vừa ý, ta sẽ mua.” Nhiếp Thiên nói.

“Vậy cũng được.” Liễu Nghiễn gật đầu.

Lần này hắn tới đây, cũng có nhiệm vụ trong người, hắn chẳng những phải chọn lựa đồ vật cho gia tộc cấp dưới, còn phải giúp Khương Linh Châu, Diệp Cô Mạt lựa chọn linh khí thích hợp với họ.

“Với thân phận của ngươi, ở Linh Bảo Các gần như sẽ không gặp phải phiền toái. Nếu thật sự xảy ra xung đột với người khác, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài của sư thúc tổ ra, hẳn là sẽ không có chuyện gì.” Liễu Nghiễn dặn dò vài câu, rồi tạm biệt hắn, một mình rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Nhiếp Thiên lặng lẽ lấy khối xương thú ra, cầm lấy nó rồi vuốt ve, lẩm bẩm: “Ta muốn chọn, phải chọn thứ như vậy.”

Từ khi biết xương thú, cũng bắt nguồn từ hội giám bảo, trong lòng hắn đã có chờ mong.

Hắn hi vọng có thể đạt được đồ vật tương tự như xương thú ở Hội giám bảo, chỉ có đồ vật như vậy, mới có thể mang đến cho hắn cơ duyên to lớn, có thể khiến hắn có những thay đổi long trời lở đất.

“Xùy xùy!”

Ngay khi hắn đang âm thầm suy nghĩ, thì khối thú cốt mà hắn vuốt ve kia, bên trong bỗng phát ra tia lửa nhè nhẹ.

Sắc mặt hắn khẽ biến, ngưng thần cảm nhận, phát hiện một giọt máu tươi trong xương thú kia, giống như đang khẽ nhúc nhích.

...

------------

Một thạch lâu bán bảo giáp trung cao cấp ở Linh Bảo Các.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)