“Không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta sẽ cho ngươi một viên đan dược, viên đan dược đó có thể giúp ngoại công ngươi sống thêm mười năm.” Hoa Mộ nghiêm túc nói.
“Được!” Nhiếp Thiên mừng rỡ đồng ý.
Không cần người khác nói nhiều, hắn có thể nhìn ra từ trạng thái của Nhiếp Đông Hải rằng, Nhiếp Đông Hải không còn sống được bao lâu nữa.
Cơ thể ngày một suy yếu của Nhiếp Đông Hải vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng hắn, hắn đã sớm âm thầm thề, đợi đến khi hắn trở nên cường đại, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm kiếm linh dược cho Nhiếp Đông Hải.
“Viên đan dược đó không thể giúp ngoại công ngươi chữa khỏi thương thế, chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, ngươi phải hiểu rõ điều này.” Hoa Mộ giải thích.
“Ta hiểu rồi.” Nhiếp Thiên hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, kiên định nói: “Mười năm! Trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp người thoát khỏi bể khổ!”
“Ngươi có chí khí như vậy, rất tốt.” Hoa Mộ vươn tay, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói đầy ẩn ý: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Ngoại công, Hoa tiên sinh để lại một viên đan dược, nói là... có thể giúp người sống thêm mười năm.” Nhiếp Thiên đưa viên đan dược màu xanh đậm cho Nhiếp Đông Hải.
“A!” Nhiếp Thiến lập tức kích động, nàng vội vàng quay người lại, định đuổi theo Hoa Mộ để cảm tạ.
Nhưng Hoa Mộ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“Đan dược có thể giúp ta sống thêm mười năm!” Nhiếp Đông Hải cũng phấn chấn hẳn lên, nhận lấy viên đan dược từ tay Nhiếp Thiên, hít sâu một hơi hương thuốc nồng đậm, “Nếu là thật, chỉ riêng giá trị của viên đan dược này đã vượt xa thù lao mà chúng ta trả cho hắn rồi!”
“Vì sao Hoa tiên sinh lại làm ăn lỗ vốn như vậy? Hắn rốt cuộc là ai?” Nhiếp Thiến vừa mừng vừa sợ.
“Hắn nói...” Nhiếp Thiên do dự một chút, bịa ra một lời nói dối thiện ý, “Hắn nói có duyên với ta.”
“Có duyên?” Nhiếp Đông Hải khẽ nhíu mày, “Ta cảm thấy có chút kỳ quái, các ngươi ở lại đây, ta sẽ vào thành tìm hắn. Dù thế nào, ta cũng phải đích thân cảm tạ hắn, hắn quá mức hậu đãi với ông cháu chúng ta.”
Nói xong, Nhiếp Đông Hải cầm viên đan dược, đi trước.
Đáng tiếc, hắn đã tìm hai ngày ở Hắc Vân Thành nhưng không thấy tung tích của Hoa Mộ đâu. Hoa Mộ giống như lúc đến, lặng lẽ xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất.
Nhiếp Đông Hải đầy nghi hoặc, quan sát vài ngày, thấy Nhiếp Thiên không còn bị sốt cao nữa, trong lòng liền tin rằng Hoa Mộ không có ác ý.
Hắn cũng tin rằng, Hoa Mộ để lại viên đan dược kia hẳn là không phải muốn hại hắn.
Vì vậy, hắn yên tâm nuốt viên đan dược kỳ lạ mà hắn không biết tên kia xuống, lúc đó hắn cảm thấy tinh thần quả thật đã tốt hơn không ít.
Một khoảng thời gian sau, mỗi lần Nhiếp Thiên dùng Luyện Khí Quyết tu luyện, đều cảm nhận rõ ràng thiên địa linh khí được hấp thu vào cơ thể không còn tiếp tục tản ra khắp huyết nhục và tứ chi.
Dường như, thân thể cường tráng của hắn đã hấp thu đủ năng lượng, không cần thêm chất dinh dưỡng để phát triển nữa.
Ba tháng sau, cảnh giới đã dừng lại từ lâu của Nhiếp Thiên rốt cuộc cũng thuận lợi đột phá, từ Luyện Khí tầng ba tiến vào Luyện Khí tầng bốn.
Lúc này, Nhiếp Thiên cũng sắp đến sinh nhật mười một tuổi.
Để tránh làm ngoại công khó xử, những ngày này, Nhiếp Thiên không còn đến quảng trường tu luyện vào sáng sớm nữa, cũng không gây chuyện thị phi.
Phần lớn thời gian, hắn đều khổ tu trong phòng, thỉnh thoảng cùng đại di Nhiếp Thiến đi dạo trong Hắc Vân Thành.
Sáng sớm hôm nay, khi hắn đang tu luyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào rất lớn từ quảng trường truyền đến.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, khiến hắn không thể tập trung tu luyện được nữa, cuối cùng hắn không nhịn được mà đi về phía quảng trường.
Khi đến gần, hắn thấy trên quảng trường tụ tập rất nhiều tộc lão của Nhiếp gia. Mỗi một tộc lão Nhiếp gia đều mặt mày hớn hở, vui mừng phấn khởi như đang ăn tết vậy.
Ngô Đào phụ trách dạy dỗ đám trẻ con Nhiếp gia, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười chân thành, không ngừng lặp lại một câu: “Nhiếp Nhàn đã thành công đột phá đến Luyện Khí tầng chín!”
“Mười bốn tuổi! Luyện Khí tầng chín!” Nhiếp Thiên cũng chấn động, âm thầm vui mừng cho Nhiếp Nhàn.
Hắn không quen Nhiếp Nhàn, nhưng rất nhiều lần khi hắn đánh nhau với Nhiếp Hoằng và Nhiếp Viễn, Nhiếp Nhàn đều nói những lời công bằng, không giống như những người khác của Nhiếp gia, chỉ biết một mực bênh vực Nhiếp Hoằng và Nhiếp Viễn.
Chính vì vậy, tuy không thân thiết với Nhiếp Nhàn, nhưng trong lòng hắn rất có hảo cảm với Nhiếp Nhàn.
Giờ phút này, thấy Nhiếp Nhàn thành công bước vào Luyện Khí tầng chín ở tuổi mười bốn, hắn thật lòng vui mừng cho Nhiếp Nhàn.
Hắn biết rõ, trong đám con cháu Nhiếp gia, những người có thể bước vào Luyện Khí tầng chín trước năm mười lăm tuổi, được Lăng Vân Tông chọn để lên núi tu luyện, đều là những người xuất sắc nhất.
Hai ca ca của Nhiếp Hoằng là Nhiếp Hàn và Nhiếp Thái, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú hơn người, hơn nữa đều thu hoạch lớn trong đại hội bốc thăm.
Thế nhưng Nhiếp Thái, đến năm mười lăm tuổi vẫn không thể bước vào Luyện Khí tầng chín, nên bị Lăng Vân Tông từ chối.
Chỉ có đại ca hắn là Nhiếp Hàn, vừa đúng mười lăm tuổi đã thành công đột phá đến tầng chín, được trở thành đệ tử của Lăng Vân Tông.
Nghe nói, Nhiếp Hàn đã ở Lăng Vân Tông được vài năm, hình như cũng khá là nổi bật, được một số người của Lăng Vân Tông rất coi trọng.
Nhiếp Bắc Xuyên có thể ngồi lên vị trí gia chủ ở Nhiếp gia, được đông đảo tộc lão ủng hộ, ngoài việc Nhiếp Đông Hải bị thương khiến cảnh giới tụt dốc ra, thì Nhiếp Hàn... cũng là một nhân tố rất quan trọng.