Vạn Vực Chi Vương

Chương 12: Hạ sốt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Từng bọt khí nổi lên mặt nước, rồi nhanh chóng vỡ tan, bốc lên làn khói màu xanh nhạt.

Cả căn phòng dần dần tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, nước trong thùng gỗ sôi sùng sục, dưới ánh nến lập lòe, cũng tỏa ra ánh sáng xanh lục kỳ dị.

“Ưm…”

Nhiếp Thiên phát ra tiếng kêu đau đớn vô thức, trong dòng nước sôi nóng hổi, lỗ chân lông toàn thân hắn tựa hồ bị cưỡng ép trương lớn ra, đang tham lam hút lấy dược lực trong nước.

Thân thể vốn cường tráng hơn hài đồng bình thường, lại lần nữa chậm rãi bành trướng như được bơm hơi.

“Đùng!”

Từng tiếng vang lạ truyền đến từ xương cốt và tạng phủ, máu thịt toàn thân hắn như đang điên cuồng hoan hô.

Một tầng quang mạc nhàn nhạt mắt thường có thể thấy được, lấy y sư Hoa Mộ làm trung tâm lan ra, bao phủ Nhiếp Thiên và thùng gỗ vào bên trong.

“A!”

Nhiếp Thiên bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết không chịu nổi, nhưng tiếng kêu vang lên cao vút, tựa hồ không cách nào xuyên thấu qua tầng màn sáng nhàn nhạt kia.

Màn sáng nổi lên gợn sóng rất nhỏ như nước chảy, tựa như ngăn cách tất cả thanh âm, khiến cho Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến ở bên ngoài phòng gần trong gang tấc không hề hay biết.

Trong đôi mắt Hoa Mộ như có hai ngọn lửa xanh lét đang bốc cháy, hắn chuyên chú nhìn Nhiếp Thiên, thần sắc kích động xen lẫn vài tia kính sợ.

“Xoẹt!”

Từng tia ánh lửa năm màu, ra ra vào vào lỗ chân lông dưới da Nhiếp Thiên, theo từng tiếng kêu thảm thiết của Nhiếp Thiên, nước thuốc đục ngầu trong thùng gỗ, dần dần trở nên trong suốt.

Dường như, những dược dịch quý báu được Hoa Mộ rót vào trong đó đều thông qua lỗ chân lông Nhiếp Thiên, từng chút một dung nhập vào huyết nhục của hắn.

Cơn sốt cao của Nhiếp Thiên cũng theo dược thủy trong suốt, chậm rãi thối lui.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Thiên đau đớn kịch liệt dần dần biến mất, không còn kêu rên nữa, vầng sáng nhàn nhạt đến từ thân thể Hoa Mộ kia, thì hóa thành từng luồng lưu quang, tan biến trong cơ thể Hoa Mộ.

Nước sôi nóng hổi đã sớm nguội lạnh, Nhiếp Thiên hôn mê ba ngày, cũng hạ sốt, mở mắt.

Cũng vào lúc này, ánh sáng kỳ lạ trong mắt Hoa Mộ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Hắn còng lưng, thần thái tự nhiên nói: “Lão phu Hoa Mộ, được ông ngoại ngươi mời đến, đặc biệt đến giúp ngươi hạ sốt.”

Nhiếp Thiên vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác, mờ mịt nói: “Ta sốt cao mấy ngày rồi?”

“Ba ngày.” Hoa Mộ giọng điệu trầm tĩnh.

“Ba ngày rồi!” Nhiếp Thiên quá sợ hãi, hai tay đặt lên thùng gỗ, tính nhảy ra ngoài.

“Rắc!”

Thùng gỗ lớn cứng rắn, dưới hai tay hắn ấn xuống tựa như không chịu nổi cự lực, đột nhiên vỡ vụn.

“Ào ào!”

Lúc nước trong thùng chảy ra thì Nhiếp Thiên thần sắc khác thường, hắn ngơ ngác nhìn từng mảnh gỗ vỡ vụn.

Thần sắc Hoa Mộ không thay đổi, như biết trước sẽ vậy, lạnh nhạt nói: “Căn bệnh lạ này của ngươi vẫn chưa được chữa trị tận gốc. Ngươi cần ở lại đây, tiếp tục ngâm mình trong dược dịch sáu ngày nữa.”

Nhiếp Thiên giơ tay lên, tùy ý hoạt động cánh tay, theo bản năng cảm nhận được thân thể này mang đến cho hắn một sức mạnh lớn hơn trước rất nhiều.

“Ta cảm thấy rất khỏe, chắc sẽ không bị sốt nữa.” Nhiếp Thiên không để tâm nói.

“Ta là y sư, căn bệnh lạ của ngươi không ai chữa được, là ta đã chữa khỏi. Cho nên, ngươi phải tin ta, hãy tiếp tục chữa trị theo lời ta!” Hoa Mộ dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.

“Ồ, được rồi.” Nhiếp Thiên gãi đầu.

“Hoa tiên sinh, ta, ta có thể vào được chưa?” Ngoài phòng, Nhiếp Đông Hải đang lo lắng như lửa đốt, nghe thấy tiếng thùng gỗ vỡ vụn, còn có tiếng nói chuyện của Hoa Mộ và Nhiếp Thiên, đã sớm không nhịn được nữa.

“Vào đi.” Hoa Mộ thản nhiên nói.

“Ầm!”

Nhiếp Đông Hải đẩy mạnh cửa, cùng với Nhiếp Thiến đang sốt ruột, xông vào trong.

Vừa vào, hắn liền đến bên cạnh Nhiếp Thiên, đưa tay bắt mạch Nhiếp Thiên. Khi thấy Nhiếp Thiên đã hạ sốt, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, sắc mặt lập tức mừng rỡ như điên.

Không đợi Hoa Mộ lên tiếng, hắn liền cất cao giọng nói: “Hàn Nguyệt, đưa thù lao cho Hoa tiên sinh!”

Nha hoàn Hàn Nguyệt cầm một túi vải đựng đầy vàng bạc châu báu, còn có mấy khối linh thạch và dược liệu, cung kính đưa cho Hoa Mộ.

Hoa Mộ ngạo mạn nhận lấy, không thèm nhìn, tiện tay nhét túi vải vào hòm thuốc, dường như hoàn toàn không để ý đến những phần thưởng đó.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, kính xin Hoa tiên sinh ở lại Nhiếp gia thêm mấy ngày, ta nhất định sẽ khoản đãi chu đáo.” Nhiếp Đông Hải thành khẩn nói.

“Vẫn chưa chữa trị tận gốc.” Hoa Mộ khoát tay, từ chối ý tốt của Nhiếp Đông Hải, nói: “Sáu ngày tới, mỗi ngày vào giờ này ta sẽ đến. Các ngươi hãy chuẩn bị sẵn thùng gỗ và nước nóng, ta còn phải dùng phương pháp tương tự để chữa khỏi căn bệnh lạ của cháu ngoại ngươi.”

“Vẫn chưa khỏi hẳn?” Nhiếp Đông Hải sắc mặt căng thẳng.

“Không cần quá lo lắng, hắn không sao.” Hoa Mộ khẽ ngẩng mặt lên trời, tự tin nói: “Ta đã nói có thể chữa khỏi cho hắn, thì nhất định có thể. Hôm nay ta đã chứng minh cho các ngươi thấy rồi đấy, các ngươi nên tin tưởng ta.”

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Nhiếp Đông Hải vội vàng nói, lại chắp tay thi lễ: “Vậy mấy ngày sau, xin làm phiền Hoa tiên sinh rồi. Hoa tiên sinh mới đến Hắc Vân Thành, chắc là vẫn chưa có chỗ ở phải không? Nếu không, hãy ở lại Nhiếp gia chúng ta, thế nào? Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp phòng ốc thoải mái nhất, tuyệt không dám lãnh đạm tiên sinh.”

“Không cần, ta thích yên tĩnh, chỉ muốn một mình đi dạo trong thành.” Hoa Mộ dường như không có hứng thú nói chuyện nhiều với Nhiếp Đông Hải, sau khi nói xong câu này, liền đi thẳng ra ngoài.

“Ông ngoại, người đó là ai? Còn nữa, sao con lại sốt cao ba ngày rồi?” Sau khi Hoa Mộ rời đi, Nhiếp Thiên không hiểu nguyên do hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)