Vạn Vực Chi Vương

Chương 117: Nói dối

Chương Trước Chương Tiếp

Nhiếp Thiên lại ăn ngấu nghiến một trận, sau khi ăn xong, hắn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Trịnh Bân, rồi nhắm mắt tu luyện.

Mấy ngày sau đó, hắn gần như không rời khỏi chỗ, mỗi lần tu luyện xong, hắn lại yêu cầu người của Huyền Vụ Cung đưa thức ăn.

Sau khi ăn một lượng lớn thịt yêu thú, hắn không nói nhảm, lập tức nhắm mắt tu luyện, không giao lưu với bất kỳ thí luyện giả nào của Huyền Vụ Cung.

Lúc đầu, Trịnh Bân và những người khác của Huyền Vụ Cung cho rằng hắn thật sự rất đói, cho nên mới ăn nhiều một chút.

Sau đó, khi Nhiếp Thiên yêu cầu ngày càng nhiều thịt yêu thú, bọn họ mới dần dần nhận ra một sự thật - Nhiếp Thiên có sức ăn rất kinh người!

Bọn họ đã bắt đầu gọi Nhiếp Thiên là “thùng cơm” trong bí mật.

Tuy nhiên, bởi vì trong tay bọn họ có đủ thịt yêu thú, cho nên bọn họ cũng không so đo với Nhiếp Thiên, mỗi lần đều đáp ứng yêu cầu của Nhiếp Thiên, lần nào cũng đưa cho Nhiếp Thiên một lượng thịt yêu thú gần bằng mười người ăn.

Nhiếp Thiên tự biết Ngu Đồng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, trong lòng luôn duy trì cảm giác căng thẳng, bây giờ đã có Huyền Vụ Cung bảo vệ hắn, lại có đủ thịt yêu thú cung cấp, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.

Hắn không ngừng ăn thịt yêu thú, liều mạng dùng thịt yêu thú để mở rộng Linh Hải, chuẩn bị cho những trận chiến sau này.

“Đáng tiếc, năng lượng hình thành từ thịt yêu thú cấp một vẫn quá ít.”

Hôm nay, hắn tỉnh dậy sau khi khổ tu, kiểm tra Linh Hải, phát hiện sau mấy ngày tu luyện, Linh Hải của hắn chỉ mở rộng thêm được một phần rưỡi.

Năng lượng ẩn chứa bên trong yêu thú cấp hai gấp bảy lần yêu thú cấp một, dùng yêu thú cấp một để tu luyện, tốc độ cũng chậm hơn bảy lần.

“U Hỏa Lang cũng là yêu thú cấp hai, không biết sau khi bọn họ giết chết U Hỏa Lang, có mang theo thịt của nó bên người không?” Nhiếp Thiên không hài lòng lắm về tốc độ tu luyện, đột nhiên nhìn về phía đầu U Hỏa Lang.

Ngay lúc hắn định mở miệng hỏi, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ, không lâu sau, hắn liền nhìn thấy Khương Linh Châu và Nhiếp Nhàn xuất hiện từ một đống đá hỗn độn.

“Năm ngày rồi, cuối cùng cũng có người tới!” Lý Tỉ kích động nói.

“Khương Linh Châu!” Trịnh Bân chấn động.

“Trịnh Bân! Các ngươi lại ở đây sao!” Khương Linh Châu đến gần, vừa nhìn đã thấy Trịnh Bân, nàng cũng lập tức kích động: “Thật tốt quá, còn tưởng rằng chúng ta chết chắc rồi, may mà các ngươi ở đây!”

Nàng như kẻ chết đuối vớ được cọc, đột nhiên nhìn thấy hy vọng sống sót, bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.



------------

Vừa thấy Khương Linh Châu và Nhiếp Nhàn đột nhiên xuất hiện, Nhiếp Thiên tạm thời gạt bỏ ý định hỏi Trịnh Bân về U Hỏa Lang.

Hắn tĩnh tọa hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn về phía hai người từ xa.

Khương Linh Châu và Nhiếp Nhàn mặc thanh y, so với dạo trước, rõ ràng là gầy đi không ít.

Trừ đôi mắt vẫn sáng ngời linh động, những chỗ khác trên người Khương Linh Châu đều bám đầy bụi đất, bộ thanh y trên người cũng rách nát tả tơi, góc áo còn có vài lỗ thủng.

Nhiếp Thiên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra những lỗ thủng đó là do bị lợi khí đâm xuyên qua.

Nhiếp Nhàn cũng xuất thân từ Nhiếp gia, nhưng tình trạng còn thảm hại hơn Khương Linh Châu, bộ thanh y tiêu chuẩn của Lăng Vân Tông trên người hắn dường như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ rồi sau đó được khâu vá lại.

Nhìn thoáng qua, Nhiếp Nhàn chẳng khác nào một tên ăn mày trà trộn vào Hắc Vân thành, bẩn thỉu nhếch nhác.

“Trịnh Bân, nước! Cho chúng ta xin chút nước!” Khương Linh Châu vừa đi tới vừa lớn tiếng gọi: “Sao các ngươi lại ở đây? Ở khu vực núi lửa, các ngươi có gặp đệ tử Ngục phủ không?”

“A! Nhiếp Thiên!”

Đến gần, nàng bỗng nhiên nhìn thấy Nhiếp Thiên, không nhịn được kêu lên thất thanh.

“Nhiếp Thiên!” Nhiếp Nhàn cũng lộ vẻ mặt không dám tin, “Ngươi, ngươi còn sống?”

Trong mắt Khương Linh Châu và Nhiếp Nhàn, Nhiếp Thiên đáng lẽ đã chết từ lâu rồi.

Nhiếp Thiên một mình rời đi, lang thang trong hoang mạc, làm sao có thể thoát khỏi sự truy sát của Quỷ Tông và Huyết Tông?

Lúc bọn họ bị Ngu Đồng và Mạc Hi chặn giết, Ngu Đồng từng lấy ra Tham Huyết La Bàn, nói rõ với bọn họ rằng, bất kể bọn họ chạy trốn đến đâu, ả cũng có thể tìm ra được.

Ngu Đồng có Tham Huyết La Bàn trong tay, Nhiếp Thiên lại rời đi một mình, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của ả?

Nhiếp Thiên bị Ngu Đồng nhắm vào, lại chỉ có một mình, làm sao có thể sống sót?

Nàng và Nhiếp Nhàn đều cho rằng, Nhiếp Thiên đã chết từ lâu trong tay Quỷ Tông và Huyết Tông, không ngờ rằng, lại có thể gặp hắn ở chỗ này.

“Đã lâu không gặp, thấy các ngươi không sao, ta cũng yên tâm rồi.” Nhiếp Thiên mỉm cười nói.

“Giản Hiên! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lấy nước sạch cho bọn họ!” Trịnh Bân phân phó.

Giản Hiên suýt chút nữa bị Nhiếp Thiên giết chết, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lấy ra bầu nước, chạy đến đưa cho Khương Linh Châu và Nhiếp Nhàn.

Khương Linh Châu không chút giữ hình tượng thục nữ, tu ừng ực một hơi, trên chiếc cổ thon dài của nàng dính đầy những giọt nước long lanh.

Nhiếp Nhàn cũng ừng ực ừng ực uống cạn sạch bầu nước, sau đó mới thỏa mãn ngồi phịch xuống đất.

“Nhiếp Thiên, ngươi… không bị Quỷ Tông và Huyết Tông tìm thấy sao?” Nhiếp Nhàn nghi ngờ hỏi.

“Có một tên đệ tử Quỷ Tông bám theo ta, nhưng mà, ta đã giết hắn rồi.” Nhiếp Thiên nhẹ giọng giải thích.

Nhiếp Nhàn nhìn sâu vào mắt hắn, gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”

Lần đầu tiên bọn họ gặp nạn, Nhiếp Thiên đột nhiên xuất hiện, bức lui Ngu Đồng của Huyết Tông, khi đó… hắn đã có chút nhìn không thấu người tộc đệ này rồi.

Hắn mơ hồ đoán được rằng, trên người Nhiếp Thiên nhất định đã xảy ra kỳ tích nào đó mà hắn không hiểu được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)